Chương 10: (Vô Đề)

Dương di nương ngẩn người, có chút ngượng ngùng cúi đầu:

"Cái này, cái này được không? Ta chỉ là thiếp thôi." Ngay cả hôn lễ của con gái ruột bà cũng không được phép tiễn.

Liễu Thai cười nói:

"Di nương không muốn sao?"

Sao lại không muốn! Dương di nương lại lấy khăn tay lau nước mắt:

"Chỉ là không có quy củ này, lão gia e rằng cũng không đồng ý."

"Cũng không phải ông ấy xuất giá, ông ấy đồng ý hay không thì có liên quan gì?"

Cây trâm mà Dương di nương tặng có chất lượng cực kỳ tốt, là do Liễu Thừa Sơn ban thưởng lúc sủng ái bà nhất, một chiếc vòng tay, một cây trâm, là một bộ, là bảo bối mà bà cất giữ kỹ càng.

Vòng tay đã đưa cho Liễu Dung, trâm cài đưa cho Liễu Thai, lúc nàng sắp bị dìm xuống ao.

Được, được. Dương di nương không từ chối nữa, bà cài cây trâm xiên vào phía sau búi tóc, ở nơi không dễ thấy:

"Cài ở đây là được rồi."

Ngày Liễu Thai xuất giá là một ngày hoàng đạo cát lợi, nhưng trong kinh thành không ai muốn tổ chức hôn lễ cùng ngày với nhà họ Hạ.

Không phải nhà họ Hạ quyền thế ngập trời, mà là sợ rằng trước khi cô dâu vào cửa sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hỷ sự biến thành tang sự.

Nhà nào cũng không muốn hỷ sự gặp phải nhạc tang, rất xui xẻo.

Hạ lão phu nhân canh cánh trong lòng chuyện này, mắng bọn họ mới là những kẻ không có phúc, sao chổi. Nhưng tuy ngoài miệng nói cứng rắn, trong lòng bà cũng lo lắng, sợ rằng kiệu hoa đón không được người sống.

Trái lại Hạ Uyên rất tự tin, mạng của cô nương Liễu Thai kia, nhìn thế nào cũng cứng hơn cả hắn.

Vì vậy hắn lên ngựa, phấn chấn đi đến nhà họ Liễu.

Nhà họ Hạ đâu vào đấy, nhà họ Liễu lại rối loạn gà bay chó sủa.

Liễu Nghi và Liễu Dung tất nhiên phải về nhà đưa tiễn, đến lúc này Liễu Nghi mới biết Liễu Thai đã gây ra chuyện gì, tức giận đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu.

Liễu Dung đỡ nàng, giúp nàng hít thở:

"Đại tỷ tỷ, dù sao muội ấy bây giờ vẫn còn sống, tỷ nhìn xem, sống khỏe mạnh như vậy, còn có thể lấy chồng, không phải sao."

Nhưng khuyên đến cuối cùng, nàng cũng không nhịn được tức giận, véo má Liễu Thai:

"Lần sau nữa, không cần cha phạt, ta sẽ đánh gãy chân muội trước."

Liễu Thai tự biết mình đuối lý, mặc cho Liễu Dung véo, đau đến mức nước mắt lưng tròng cũng không dám kêu, ngoan ngoãn vô cùng.

Xuân Hiểu bưng trà lên:

"Nhị cô nương cứ véo thêm chút nữa đi, cũng không cần đánh phấn cho tam cô nương rồi."

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Lúc này Liễu Dung mới buông tay.

Nàng nhận lấy một chiếc hộp gỗ đàn hương từ tay nha hoàn, đưa cho Liễu Thai: Xem thử đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!