Tôi nắm tay Viện Viện, quay người nhìn cô ta.
Giờ phút này học sinh đều đã được phụ huynh đón về, chúng tôi đứng ngoài cửa, vẻ mặt Trương Thi Ngôn khinh miệt liếc nhìn tôi: "Làm sao, bị tôi nói trúng rồi à?"
Nói xong, cô ta đưa tay kéo ống tay áo Sầm Dực:
"Sầm Dực, anh đừng giống như năm đó nữa, bị người ta xem như lốp xe dự phòng còn đùa giỡn xoay vòng nữa."
Vừa dứt lời, bàn tay cô ta nâng lên lại dừng giữa không trung.
Sầm Dực đi đến bên cạnh tôi, nhíu mày: "Hắn đã tới à?"
Tôi gật đầu.
Sầm Dực nhíu mày, thuận thế kéo tay kia của Viện Viện: "Tôi đưa em về."
Viện Viện nắm tay chúng tôi, nhảy nhót đi đến ven đường, mà tôi đi đến trước xe rồi mới phản ứng được —
Vừa rồi, chúng tôi lại tự động bỏ lơ lời Trương Thi Ngôn nói, không ai nhớ đến việc đáp lời cô ta.
Nghĩ kỹ lại, đây xứng đáng là đòn phản kích tốt nhất.
Để cô ta dồn sức xuất chiêu, sau đó lại đánh trúng vào đám bông, để cô ta nghẹn chết.
…
Sầm Dực đưa chúng tôi đến dưới lầu.
Viện Viện lại kéo tay anh ấy không chịu buông: "Chú Trần, chú cùng bọn cháu lên lầu ăn cơm tối đi."
Có lúc con bé nói không rõ cho lắm, luôn gọi anh thành "Chú Trần", Sầm Dực cũng không buồn.
Nghe vậy, Sầm Dực liếc nhìn tôi một cái.
Tôi vội vàng gật đầu.
"Đúng vậy, cùng nhau ăn tối đi."
"Được."
Sầm Dực cùng chúng tôi lên lầu.
Vì một mình chăm con gái, tôi bình thường có thói quen tích trữ đồ ăn, trong tủ lạnh luôn bị nhét đầy.
Sầm Dực cùng nó chơi ở phòng khách, tôi thì vào bếp nấu cơm.
Khả năng nấu nướng của tôi rất tệ, nhưng may mà tốc độ vẫn được xem là nhanh, nửa tiếng sau, ba món mặn một món canh được bưng lên bàn.
Sườn kho, rau xào diếp ngồng, lạp xưởng hấp.
Còn có một phần canh mướp.
Đều là món Sầm Dực thích ăn.
Năm đó tôi không biết làm, bây giờ thì biết rồi.
Tôi biết đồ ăn mình làm rất khó ăn, Sầm Dực lại rất nể mặt.
Ăn uống no say rồi, Viện Viện nằm sấp bên cạnh bàn sắp ngủ thiếp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!