Tưởng Hồng Thăng kéo tôi lên giường.
Dù cho tôi kêu gào giãy giụa thì vẫn không thoát được sự kìm hãm của hắn.
Trên đầu hắn đang chảy máu.
Miệng bị tôi làm rách, giữa hàm răng trắng nhiễm chút đỏ, cộng thêm đôi mắt u ám kia, trong căn phòng tối tăm càng thêm đáng sợ.
"Chạy à?"
Hắn lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay vung mạnh.
Hắn đè trên người tôi, mùi rượu nồng nặc làm cho người ta buồn nôn.
"Năm đó ông đây đã nhìn trúng cô, có điều sau đó Lộ gì đó mang thai, khó chơi kinh khủng, tôi hoàn toàn không có tâm tư đi tìm cô nữa."
Hắn đè chặt tay cô, cười lạnh nói: "Ba năm rồi."
Hắn đưa một tay ra chậm rãi vuốt v e khuôn mặt tôi.
"Tôi vẫn luôn nhớ khuôn mặt này của cô."
Tôi nghe mà cảm thấy buồn nôn.
"Phụt!"
Tôi mắng vào mặt hắn: "Ghê tởm!"
Hành động này hình như đã k1ch thích hắn, Tưởng Hồng Thăng dùng tay lau đi nước bọt trên mặt, biểu cảm cũng lập tức lạnh đi.
Bỗng dưng.
Trước người mát lạnh, quần áo bị hắn kéo ra.
Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, muốn đưa tay khép quần áo, hai tay lại bị hắn đè chặt.
Tôi liều mạng giãy giụa nhưng không làm được gì, hơn nữa —
Tôi đột nhiên trông thấy một bóng người nho nhỏ đứng ở cửa.
Viện Viện?!
Nó đi chân trần đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Mãi đến khi đối diện với ánh mắt tôi, nó mới òa khóc lên, đồng thời chạy tới bên giường.
"Mẹ ơi…"
"Ông buông mẹ ra! Đừng bắt nạt mẹ…"
Nó chạy đến bên giường, bàn tay mũm mĩm dốc sức kéo góc áo của Tưởng Hồng Thăng.
"Cút!"
Hắn quát một tiếng chói tai, lại nhấc chân đạp về phía Viện Viện!
Bé gái ba tuổi đâu thể nào chịu được một người đàn ông trưởng thành dùng lực đá chứ?
Nó gần như bị đạp bay ra xa mấy mét, ngã trên mặt đất, sau đầu bị va đập, kêu khóc không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!