Hắn nhìn chằm chằm vào Viện Viện một hồi lâu, khẽ nói: "Nó là… con gái của Mạn Mạn?"
Bàn tay cầm chai nước của tôi dần siết chặt.
"Cút."
Tôi hối hận vì sự xúc động vừa rồi.
Ba năm rồi, trong ba năm hắn chưa từng có trách nhiệm của người làm cha.
Hắn đã bỏ rơi mẹ con Mạn Mạn ba năm.
Bây giờ vì sao lại để hắn phát hiện ra Viện Viện chứ?
Nhưng Tưởng Hồng Thăng dường như không cần câu trả lời của tôi, hắn ngồi xổm xuống, quan sát Viện Viện một cách tỉ mỉ.
Sau khi nhận ra, Viện Viện cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Viện Viện có một đôi mắt rất đẹp, nó nghiêng đầu quan sát hắn: "Chú là…"
Lúc tôi đang do dự xem nên nói thế nào thì Tưởng Hồng Thăng đã cướp lời trước.
Hắn xoa tóc nó, giọng điệu ấm áp: "Bố là bố."
"Bố?"
Đáy mắt cô nhóc chợt sáng lên: "Chú thật sự là bố à?"
Nói xong.
Nó dùng bàn tay không bị ghim kim nắm lấy cổ tay Tưởng Hồng Thăng, kéo tay hắn đặt lên mu bàn tay của tôi.
Sự ấm áp trên mu bàn tay khiến người ta buồn nôn.
Con gái non nớt, giọng điệu vô cùng phấn khích.
"Bố ơi, cuối cùng bố cũng xuất hiện rồi. Mẹ nhớ bố lắm, mẹ thường xuyên nằm mơ gọi tên bố… Sầm Dực… Phải không?"
Tiểu tổ tông của mẹ ơi.
Tôi đưa tay muốn che miệng nó, nhưng đã muộn rồi.
Ở nơi khóe mắt, Sầm Dực ở bên cạnh hình như đang nhướng mày.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tưởng Hồng Thăng đặt tay lên mu bàn tay tôi hình như còn khẽ vuốt một cái.
Tôi lập tức lấy lại tinh thần, ghê tởm hất tay hắn ra.
"Cút."
Tưởng Hồng Thăng nhìn tôi.
Hắn không nổi giận, cũng không ở lại thêm, chỉ ném cho tôi một tờ danh thiếp có phương thức liên lạc của hắn rồi đứng dậy rời đi.
Tôi cầm danh thiếp, trong lòng là cảm xúc lẫn lộn.
Hai bình dịch truyền đã hết, Sầm Dực đưa chúng tôi về nhà.
Lúc về đến nhà thì đã là rạng sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!