Phiên ngoại 3
Kết quả thi công vụ được công bố xong thì kết quả thi nghiên cứu sinh cũng được công bố, Nguyên Tư Tiệp đậu rồi. Lúc này mọi người mới biết được cậu ta không báo danh ở trường mình mà tại một trường đại học Thiên Tân.
Đương nhiên là, có thể rằng cái "mọi người" này không bao gồm Hạ Dương.
Bởi vì lúc Lâm Vụ nhắn với WeChat với cậu ta về chuyện này, cậu thì nhắn cả sáng trời cho bạn học Hạ, mà cậu ta lại chỉ trả lời một từ "Ồ".
Sau đó, vào ban đêm, Lâm Vụ lướt vòng bạn bè rồi thấy cậu ta đăng một tấm hình cảnh đêm. Hai tiếng sau, lại lướt thêm một lần, bạn học báo hoa cũng đăng một tấm y như thế. Tuy là góc độ, kết cấu của hai tấm hình khác nhau, nhưng trong đó đều xuất hiện một cái lễ hội náo nhiệt và cùng một người nghệ nhân nặn đất sét.
Tháng ba, tuyết ở Thẩm Thành bắt đầu rã ra, Vương Dã và Lâm Vụ cuối cùng cũng nhận được thông báo phỏng vấn.
Thời gian phỏng vấn: Ngày 15 tháng 3
Địa điểm phỏng vấn: Cục quản lý khống chế ngăn ngừa nguy hiểm phân loại dã tính thức tỉnh ở Tây Nam (Ngày 13-14 tháng 3 đến Vân Nam sân bay Côn Minh, có người đón)
Lâm Vụ, Vương Dã: "…"
Vân Nam??
Cục Thú khống, phân cục Tây Nam, bên trong tòa nhà trụ sở huấn luyện nào đó.
Một người đàn ông mặc áo đặc huấn đứng bên cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn xuống bãi tập ở dưới lầu. Mùa xuân, ánh nắng ở nơi này ấm áp, cứ như một nét bút dịu dàng mà rọi lên cơ bắp xinh đẹp của người đàn ông.
Bờ vai, hai cánh tay, eo, chân.
Tiểu Vạn đến đây để đưa tài liệu đã nhìn thấy đội trưởng của mình qua một trăm lần nhưng hết một trăm linh một lần là vẫn bị vóc người này mê hoặc lại.
Đội trưởng là ma quỷ, vóc người của đội trưởng cũng là vóc người ma quỷ, không một khuyết điểm.
"Đội trưởng, tôi đưa tài liệu tới." Tuy là cửa đã mở sẵn nhưng Tiểu Vạn vẫn đứng ngay cửa báo cáo trước.
Nghiêm Tiễu xoay người lại bên cửa sổ: "Để trên bàn được rồi."
Lúc này Tiểu Vạn mới thấy, đội trưởng mà câu ta nghĩ rằng đang chăm chú quan sát bãi tập phía dưới lại đang gọi video với người khác, giám sát tiến độ ở dưới lầu chỉ là chuyện cắt ngang qua thôi.
Không phải, có phải là cắt ngang không thì cũng khó nói, bởi vì đội trưởng mới xoay người một cái thì đã có âm thanh truyền ra từ điện thoại: "Nghiêm Tiễu, để camera ngay mặt, đừng quay sàn nhà."
Đội trưởng lại giơ điện thoại lên lần nữa.
Tiểu Vạn đặt tài liệu xuống, yên lặng rời khỏi phòng, trước khi đi còn tận tình mà đóng cửa giúp đội trưởng.
Trong phòng làm việc, cuộc gọi video vẫn tiếp tục. Nói là liên lạc tình cảm nhưng thật ra là tìm hiểu tình hình, dù sao thì sau khi Cục Thú khống thông báo tuyển dụng đầu tiên trên xã hội kể từ khi được thành lập, phân cục Tây Nam rất được các đội trường khu vực khác liên hệ tới để thăm dò kết quả.
Khi nãy bàn chuyện xong rồi, bây giờ thì bàn vào vấn đề chính: "Lão Nghiêm, anh bên đó chuẩn bị thế nào, năm nay là năm đầu tiên tụi mình tuyển người, phân cục Tây Nam các anh đừng làm sao mà hỏng chuyện đấy."
Nghiêm Tiễu cà lơ phất phơ nói: "Tôi không dám hứa chắc, có khi là một trăm người cũng chẳng qua được một người nữa. Nếu lo tôi không làm được thì phân cục Hoa Bắc các người nhận đi?"
Phân cục Hoa Bắc nhận mới lạ ấy.
Ai cũng biết vì sao địa điểm phỏng vấn lại là ở phân cục Tây Nam. Vùng biên giới dài dằng dặc, rừng mưa nhiệt đới rồng lớn, có khi cả trăm người được phỏng vấn bị ép thú hóa sẽ bị rừng rậm bọc lấy đến im hơi lặng tiếng. Còn đường phố Hoa Bắc, Kinh Tân Ký, Mãn Trường An thì sao mà sói hổ báo chạy?
"Được rồi, trong một trăm người có bao nhiêu người thú hóa?" Có một người tò mò hỏi.
Chỉ có Nghiêm Tiễu bên đây mới thấy được hồ sơ của thí sinh: "Mười ba người."
Mỗi một người thú hóa thì đương nhiên sẽ được xử lý ở các phân cục khu vực khác nhau, sẵn đây có người ở các phân cục khác, có người đề nghị Nghiêm Tiễu: "Chia sẻ thông tin không? Bọn tôi có thể giúp anh kiểm định trước."
"Không cần đâu," Nghiêm Tiễu đứng trước cửa sổ, lạnh lùng liếc xuống dưới đất: "Qua được kiểm tra rồi tính."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!