Chương 8: (Vô Đề)

Nhâm Phi Vũ không cho Lâm Vụ gọi điện nói cho Lý Tuấn Trì với Hạ Dương, nói rằng dù sao mình cũng chẳng bị gì, buổi tối quay về phòng rồi kể sau, nếu không thì một người đang làm việc, một người thì bận bên "Gϊếŧ người", một ngày cuối tuần tốt đẹp như vậy sẽ bị cậu ta làm rối loạn mất.

Lâm Vụ cũng biết Nhâm Phi Vũ sợ nhất là làm phiền người khác, nhất là với những người có quan hệ tốt, chính là cái kiểu mà cậu ta đối xử với người khác một trăm thì được, mà người khác chỉ đối xử một thôi, cậu ta cũng sẽ để ý, rất là coi trọng.

Thấy Nhâm Phi Vũ trừ mắt còn hồng hồng do dính nước hồ bơi ra thì không bị gì hết nên là Lâm Vụ cũng nghe theo lời cậu ta.

Mấy giờ kế tiếp, Lâm Vụ ngồi trong phòng quan sát gϊếŧ thời gian với Nhâm Phi Vũ. Việc cậu không hề nghĩ là, Vương Dã cũng ở lại đây.

Thế nên hai đám bạn học cứ như vậy lấy hai cái giường bệnh làm trận địa của mình, cậu ở bên cậu, tôi chờ bên tôi.

Thời gian trôi chầm chậm, thứ để gϊếŧ thời gian hiệu quả đương nhiên là cái điện thoại.

Lâm Vụ và Nhâm Phi Vũ cùng nhau chơi game, lúc đầu còn chú ý một tí, đều nhỏ giọng nói chuyện, sau đó lại lên giọng kêu to, lâu lâu lại hát một câu chơi, nhưng mà tất cả đều cố gắng sử dụng âm lượng nhỏ nhất có thể, không có quá là ồn ào, không ảnh hưởng đến ai.

Các đồng chí ở bên cạnh thì thủy chung giữ im lặng, yên ắng đến mức mà Lâm Vụ quên mất trong phòng còn có hai người khác.

Xong thêm một ván, đang nghỉ ngơi, Lâm Vụ thấy hơi khát nước, đứng dậy đi đến vòi nước lấy nước.

Lúc đi ngang người giường bên, cậu tò mò liếc mắt một cái, thật sự muốn biết hai người này đang làm gì, sao mà yên lặng đến thế.

Đúng lúc ấy Giang Đàm bỏ điện thoại xuống, mệt nhọc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầm mắt của Lâm Vụ đầu tiên là dừng trên điện thoại của Giang Đàm.

……Người này chơi trò ghép hình trên điện thoại!

Một bức tranh phong cảnh núi tuyết, đã xếp cũng được ¾ rồi, nhưng những chỗ trống vẫn còn là một đống hỗn độn.

Lâm Vụ nhìn một cái thôi thấy mặt như muốn mù, mà cái khuôn mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại tràn đầy bình tĩnh đến vui vẻ.

Hoảng hốt xong một hồi, Lâm Vụ mới nhớ mà nhìn tới Vương Dã.

Người nọ đưa lưng về phía cậu, chơi vô cùng chăm chú, tập trung đến mức chả quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Lâm Vụ bước chậm lại, mắt nhìn về phía điện thoại của hắn.

Một đám động vật nhỏ vô cùng náo nhiệt đi qua cửa nhà hàng, sau đó ngồi xuống bàn, ăn xong rồi rời đi, sau đó lại có thêm một đám động vật nhỏ mới đi vào. Mỗi cái bàn đều có một cái khăn trải bàn hình vuông đáng yêu, khách hàng động vật thì bao gồm mèo nhỏ, chó nhỏ, hồ ly nhỏ, sói nhỏ….

Lâm Vụ cảm thấy hình ảnh game này hơi quen quen, lúc trở lại ngồi cạnh Nhâm Phi Vũ, thì mời nhớ ra, đó là game mà lớp trưởng Đặng Trà Trà hồi đó điên cuồng chơi ở trong nhóm chat – game nhỏ của WeChat, nhà hàng động vật.

Sau đó, Lâm Vụ tập trung đánh trận với Nhâm Phi Vũ, cố gắng quên đi tổ hợp "điên cuồng ghép hình" và "kinh doanh nhà hàng với động vật nhỏ xinh" kỳ quái nhất thế giới.

Cuối cùng, bác sĩ cũng tới nói hết giờ quan sát rồi, mọi người có thể đi.

Rốt cuộc cũng được giải thoát, hai nhóm bạn học cùng nhau đứng dậy, chân trước chân sau đi ra ngoài.

Giang Đàm, Vương Dã ra cửa, đi phía trước, Lâm Vụ và Nhâm Phi Vũ đi ở phía sau.

Tới lúc đến cửa, Vương Dã bỗng nhiên chả có thông báo gì dừng lại, quay đầu.

Lâm Vụ bị dọa đến nhảy dựng, vội vàng dừng lại, suýt nữa thì đụng đến hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Giống với ngày sương mù hôm đó, nhưng khoảng cách thì càng gần hơn.

Lâm Vụ cảm giác như bị một con thú dữ nhìn chằm chằm, cả người đều căng thẳng.

Sau đó cậu nghe Vương Dã hỏi: "Hôm đó người leo trên tường là cậu đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!