Vương Dã: Sao cậu lại đánh nhau với Vương Cẩm Thành.
Thêm một tin nhắn WeChat gửi tới cắt ngang suy nghĩ của Lâm Vụ, nhưng lại làm cho cậu sợ sệt không thôi.
Bạn học Vương cuối cùng cũng nhớ tới việc hỏi nguyên nhân xảy ra chuyện, xem ra mấy tiếng khi nãy cậu ấy thật sự là đi giải tỏa cơn bực thật rồi.
Nói thật thì Lâm Vụ không muốn thấy một Vương Dã "người sống chớ đến gần" như thế.
Lâm Vụ: Lúc tớ quay về thì nó bước ra khỏi phòng, hai bên đụng nhau.
Vương Dã: Sau đó là đánh nhau luôn?
Lâm Vụ: Không, nói hai ba câu trước rồi mới đánh nhau.
Vương Dã: Vương Cẩm Thành ra tay trước?
Chả ai hiểu rõ thằng em hơn thằng anh cả.
Nhưng mà bởi vì Vương Dã là anh ruột, nên là Lâm Vụ rút gọn câu "Ừ, em trai dữ dằn của cậu ra tay trước" thành một câu đơn giản hơn: Ừm.
Nếu không thì nghe như mắng Vương Dã vậy.
Nhận được câu trả lời ngắn gọn của Lâm Vụ, Vương Dã cũng chẳng lạ gì.
Đó giờ Vương Cẩm Thành chỉ toàn đánh người ta trước, làm gì có ai đánh nó trước.
Vương Dã chỉ thấy hơi lạ: Sao mà cậu đánh nhau với nó?
Lâm Vụ: Không phải vừa nói là bọn tớ đụng nhau sao?
Vương Dã: Đụng nhau một tí cũng chẳng đến mức đánh nhau đâu.
Lâm Vụ: Bạn à, cậu không thấy em cậu kiêu ngạo tới mức nào sao…
Vương Dã: Chẳng cần nhìn tớ cũng biết.
Lâm Vụ: Vậy mà cậu còn hỏi
Vương Dã: Nó chửi cậu một câu là cậu biết nó là đồ ngu rồi, cậu còn nói tiếp nữa hả?
…. Đây là anh ruột thật đấy à??
Vương Dã: Chỉ có đồ ngu mới đánh nhau với đồ ngu thôi.
Lâm Vụ xác định Vương Dã thật sự là hổ, dữ tới mức mà còn tự mắng mình nữa: Cậu đá nó hai phát cũng chẳng lưu tình chút nào đâu.
Vương Dã: Nó đánh cậu.
Vương Dã trả lời ngay, gần như là chẳng do dự gì.
Lâm Vụ kinh ngạc nhìn ba chữ kia, một mảnh tuyết băng được giấu sâu trong đáy lòng nhất bị ánh mặt trời soi đến tan chảy ra.
Vương Dã: Đừng có lái sang chuyện khác, hai người chắc chắn là còn có chuyện gì khác.
Vương Dã chắc chắn, nếu không thì với tính cách và chỉ số thông minh của Lâm Vụ, cậu có thể sử dụng một trăm phương pháp để cãi nhau với Vương Dã, chắc chắn là không ra tay đánh nhau vì một chuyện nhỏ như thế đâu.
Lâm Vụ chưa bao giờ sợ đầu óc của Vương Dã cả, nhưng lại rất sợ trực giác dã tính của Vương Dã.
Lâm Vụ: Hồi đó tớ gặp em cậu rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!