Chương 48: (Vô Đề)

Ra khỏi nhà hàng, Lâm Vụ bước trên phố theo Vương Dã, trở về chiếc xe việt dã dừng trước cửa tiệm cắt tóc.

Vương Dã mở cửa xe, lên xe, suốt cả hành trình đều lặng im.

Lâm Vụ đi theo ngồi vào xe, khá bất an liếc hắn một cái.

Trận ẩu đả vừa rồi Vương Dã toàn thắng, cái thằng bị bầm dập kia cũng không dám ngăn bọn họ đi, chủ nhà hàng cũng chỉ tổn thất có một bồn hoa, mà bọn họ cũng chẳng liên quan gì nên không nói lời nào cả. Bất kể là nhìn từ góc độ nào thì bọn họ cũng an lành.

Nhưng mà áp suất thấp quanh người Vương Dã chưa tiêu tán được.

Hai mắt hắn nhìn về phía trước, khởi động xe, ánh mắt lạnh như băng.

"Tụi mình…. Đi đâu đây?" Lâm Vụ đeo dây an toàn xong nhẹ giọng hỏi.

"Về trường." Vương Dã quay đầu xe lại, lái xe trở về đường lớn.

"Ồ." Lâm Vụ trả lời một tiếng, không nói gì nữa.

Bây giờ còn chưa tới hoàng hôn, bọn họ mới ra ngoài bốn tiếng thôi.

Ngày nghỉ thế là xong.

Sau đó trong một thời gian dài, trong xe yên tĩnh đến áp lực.

Vương Dã không hề có ý định nói chuyện.

Lâm Vụ nhớ tới khi bọn họ mới quen, Vương Dã cũng y như thế, cả người toát ra cái vẻ "người sống chớ đến gần".

Trong nháy mắt, Lâm Vụ cảm giác như Vương Dã không phải đang bực mình cái tên kia, mà là như đang sử dụng sự thờ ơ của mình để chống lại cả thế giới này vậy.

Con người tên Lâm Vụ này, cũng chẳng có đặc quyền trong thời khắc này.

Cho đến khi Vương Dã dừng xe trước cổng Bắc trường.

"Đó là em tớ." Dừng xe xong, Vương Dã cuối cùng cũng nói một câu.

Bốn chữ thôi, nhưng tin tức thì nhiều vô cùng: "Em cậu?!"

Lúc Vương Dã đánh người mà không thèm lưỡng lự gì, Lâm Vụ còn tưởng bọn họ cũng có thù với nhau, Vương Dã không tắt động cơ xe, chỉ mở cửa, nói với Lâm Vụ: "Cậu về trước đi."

Người này không dừng xe ở bãi đỗ xe mà lại ở cổng trường, Lâm Vụ có linh cảm, không nhịn được hỏi: "Cậu thì sao?"

"Đi dạo," Vương Dã quay đầu nhìn về phía trước, đường phố vô tận lướt trong mắt hắn, không để lại dấu vết gì, "Bực."

Có lẽ rằng, sẽ không có thứ gì có thể để lại một dấu vết gì trong mắt hắn cả.

Lâm Vụ yên lặng xuống xe, có rất nhiều điều muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nếu như Vương Dã muốn, cậu có thể mở lòng mình để cho hắn biết rằng có thể tin tưởng cậu được.

Nhưng Vương Dã thì không.

Cuối cùng, Lâm Vụ chỉ có thể dặn dò cách qua kính xe: "Cậu chạy chậm chút thôi."

Vương Dã đang định đổi số nghe vậy thì dừng lại: "Ừm."

Chiếc xe việt dã chạy đi.

Lâm Vụ không phát hiện ra mình nhìn theo nó thật lâu, thật lâu.

Vương Dã cũng chẳng phát hiện ra, ánh mắt lạnh như băng của mình cũng lặng yên mà dịu lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!