Chương 46: (Vô Đề)

Lâm Vụ nghĩ rằng Vương Dã sẽ cắt tóc ở mấy tiệm gần trường, dù sao thì cái đầu trọc của hắn cũng chẳng cần thợ có tay nghề cao siêu gì.

Ai ngờ rằng, kiểu tóc thì không cần thợ cắt tóc, nhưng bạn học Vương lại cần.

Xe việt dã chạy trên đường ven sông. Bên ngoài, cây cối xanh tươi xếp thành hàng, giữa những cành liễu đung đưa theo gió lại lộ ra mặt sông lấp lánh.

Cuối đường ven sông là một quảng trường phồn thịnh, tập trung cái tòa nhà xa hoa, các cửa hàng thì san sát nhau. Vào ngày lễ, với tình cảnh đông đúc náo nhiệt như thế thì muốn tìm chỗ đậu xe cũng khó.

Vương Dã lại ngựa quen đường cũ quẹo trái rẽ phải, lượn tới lượn lui, cuối cùng cũng tới trước cửa một tiệm cắt tóc vô cùng sành điệu.

Sành điệu cỡ nào hả?

Tiệm cắt tóc này đủ rộng để làm một bãi đỗ xe thỏa mãn nhu cầu khách hàng.

"Tiệm này hả?" Lâm Vụ nhìn xuyên qua cửa kính, thấy tiệm trang trí vô cùng lộng lẫy, hỏi Vương Dã, "Cậu chắc là cậu cắt đầu trọc không thế?"

Rất xin lỗi thầy Tony trong đó không được cắt, gội, thổi, nhuộm tóc.

Vương Dã dừng xe, quay đầu liếc cậu: "Cậu nghĩ xem tớ còn làm gì nữa."

Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào quả đầu còn chưa dài được hai phân của hắn: "Quên đi, cũng chẳng còn cái gì để làm được."

Với cái kiểu tóc hiện tại của Vương Dã, thì cách duy nhất mà có thể giúp thầy Tony thể hiện tài năng là cạo trọc.

Vì thế, vấn đề lại quay về điểm ban đầu.

Lâm Vụ: "Đó giờ cậu cắt tóc ở đây à?" Vương Dã có vẻ quen thuộc về địa bàn xung quanh, không giống như là lần đầu tiên tới.

"Ừ." Vương Dã tháo dây an toàn ra, xuống xe.

Lâm Vụ đi xuống xe theo: "Sao cậu biết chỗ này thế?" Hơi bị xa trường.

Vương Dã: "Gần nhà."

Lâm Vụ sửng sốt, theo bản năng mà nhìn xung quanh, không nghĩ nguyên nhân là thế.

Nhưng mà bây giờ thì đã khai giảng rồi: "Cậu không định tìm tiệm cắt tóc thứ hai gần trường hơn à?"

Vương Dã: "Không cần."

Lâm Vụ: "Tóc cậu nửa tháng đã phải cắt một lần rồi, cứ đi tới đây không thấy phiền à?"

Vương Dã: "Quen rồi."

Lâm Vụ: "Cậu cũng chung tình đấy."

Lúc nói lời này, hai người đang nối đuôi nhau đi vào tiệm.

Câu này của Lâm Vụ cũng chỉ là thuận miệng trêu ghẹo thôi, lại còn nói đồng thanh với câu "Chào ngài" của nhân viên tiệm cắt tóc nữa, nghe không rõ cho lắm.

Nhưng Vương Dã dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Vụ.

Lâm Vụ dừng lại không kịp, suýt nữa là tông vào người hắn, lảo đảo rồi đứng vững lại, hỏi: "Sao?"

"Không có gì." Vương Dã quay đầu lại, tiếp tục đi vào trong tiệm.

Lâm Vụ ngu ngơ, bị khùng gì đây?

Vương Dã cũng biết được mình đang bị khùng, khi nãy, hắn muốn hỏi Lâm Vụ, vậy cậu cảm thấy tớ như thế là tốt hay không tốt?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!