Chương 44: (Vô Đề)

Chỉ cần có tình cảm thì uống gì cũng là rượu.

Uống một ly trà lúa mạnh, Lưu Trường Lỗi ngẩng đầu lên, bắt đầu kể về lịch sử huy hoàng của Vương Dã cho Lâm Vụ nghe.

"……Tui nghe thấy vậy, mới nghĩ sao mà được chớ, phải đi xem xem nhan sắc của thằng nhóc đó ra sao! Lúc đó tui ra lệnh cho mấy thằng đệ trong bang tới đây, canh ngay đầu hẻm này, canh cho tới khi bọn họ tan học ra hết, cũng chẳng thèm hỏi ai là Vương Dã, cứ lấy hình trên điện thoại ra so sánh xem, cậu ấy vừa đi qua là tui nhận ra liền…."

Lâm Vụ nghe rất chăm chú, không hiểu hỏi: "Cắt ngang một tí, sao cậu lại có ảnh Vương Dã trên điện thoại vậy?"

"Em của tui cho tui đó," Lưu Trường Lỗi nhắc tới là thấy hận em gái mình, "Nó chụp ảnh đó, *** mẹ, một ngày ngồi ngắm tới tám lần, nó còn chẳng để ý tui được như vậy!"

Lâm Vụ: "Rốt cuộc là vì sao cậu lại kêu bang hội của cậu đánh Vương Dã chứ?"

Lưu Trường Lỗi: "Cậu ấy từ chối em gái tui, cho nên là em gái tui có bóng ma với việc yêu sớm, cho tới khi tốt nghiệp trung học cũng chẳng yêu ai nữa."

Lâm Vụ: "….."

Lại là từ chối tỏ tình.

Lâm Vụ yên lặng nhìn về phía Vương Dã, có mị lực đến thế à, trước thì có em gái nhớ mãi không quên, sau đó lại có hoa khôi học đường tỏ tình.

Chẳng lẽ là cái khí chất bá đạo này lại hút fan ư?

Vương Dã không để ý đến Lâm Vụ, lúc này đang nhìn chòng chọc Lưu Trường Lỗi, trong mắt nổi lên lốc xoáy, bất cứ lúc nào cũng có thể thổi bay người đi luôn.

Lưu Trường Lỗi bị giam giữ trong lốc xoáy của Vương Dã, lập tức trở nên sợ hãi vì bị anh Dã chi phối.

Nhưng lại liếc mắt nhìn một cái, anh Dã cũng chỉ mới nổi bão lên thôi, nhưng mà hình như có một lực lượng vô hình nào đó ngăn chặn không cho bùng nổ.

Mình thì không có bổn phận gì mà để cho anh Dã kiêng kị cả, bản thân anh Dã cũng chẳng có thói quen nhẫn nại, trong bàn này có tổng cộng ba người, bỏ đi hai người họ vậy thì chỉ còn….

Lưu Trường Lỗi nhìn lại về Lâm Vụ.

Thần giữ hòa khí đây rồi.

Vì để chứng minh phán đoán của mình, Lưu Trường Lỗi xăn tay áo lên, tiếp tục kể cho Lâm Vụ nghe: "Lúc đó tui dẫn theo năm người, ngay trong hẻm này luôn, sáu đánh một á, cậu đoán coi cuối cùng kết quả ra sao?"

Lâm Vụ: "Sao?"

Lưu Trường Lỗi: "Tụi tui khóc lóc bỏ chạy, có một đứa nghỉ chơi với tụi tui, nói là từ nay sẽ không bao giờ đánh nhau nữa, sẽ học tập thật tốt, cậu thấy anh Dã xuống tay ác ghê chưa?"

"Xèo xèo"

Trên vỉ nướng bỗng nhiên có một miếng thịt bò được thả xuống, dầu bắn lên từ than củi, lửa phần phật bốc lên cao, giữa làn khói đen lộ ra khuôn mặt của anh Dã.

Lưu Trường Lỗi ngồi thẳng lên, vờ như không phát hiện: "Đó là lần đầu tiên tui đánh lộn mà bị thiệt như thế, hồi đó ai mà dám chọc tui thì tui qua thăm liền, còn Vương Dã thì ây cha, dữ dằn như thế, mấy người ai mà biết anh Dã ấy, đều khuyên tui rằng, nếu không muốn đổ máu thì đừng có chọc Vương Dã."

"Xèo xèo xèo"

Cả vỉ nướng bắt đầu bốc hỏa, đằng sau ánh lửa, anh Dã đang quan sát bạn.

Nhân viên ở kế bên thấy thế lại vội vàng nói: "Để tôi đổi vỉ nướng."

Vỉ nướng mới được thay, tất cả mọi thứ an bình trở lại.

Lưu Trường Lỗi thấy mình vẫn còn an bình, vô cùng khẳng đi người bạn đại học Lâm Vụ này là người giữ hòa bình cho Vương Dã.

Lưu Trường Lỗi không quan tâm Lâm Vụ giữ hòa bình như thế nào, dù sao thì cậu ta vui lắm.

Rượu đã tàn, trà đã tàn, hạnh phúc cũng đã tàn, sự bi phẫn của thiếu niên cuối cùng cũng được giải thoát, thanh xuân giục ngựa giơ roi — Vương Dã, cậu cũng có ngày hôm nay!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!