Cho tới bây giờ Vương Dã chưa bao giờ nghĩ tới mình vào đại học mà lại nghe giảng, mà còn là môn nguyên lý Công trình môi trường nữa chứ.
Giáo sư: "… Như thế đó, người bạn học mới ngồi ở bàn đầu này, hồi nãy tôi có giảng quá, khi mà dùng ống dẫn chuyển nước và không khí đi, thì tốc độ dòng chảy sẽ ảnh hưởng đến những gì?"
Vương Dã: "Lực cản dòng chảy và đường kính"
Giáo sư: "Còn về mặt kinh tế thì sao?"
Vương Dã: "Ảnh hưởng trực tiếp đến chi phí vận hàng và chi phí cơ sở hạ tầng của hệ thống."
Giáo sư: "Do thế, phạm vi tốc độ dòng chảy kinh tế là bao nhiêu?"
Vương Dã: "Tốc độ dòng chảy chất lỏng là từ 0.5 – 3m/s, với không khí là 10 – 30 m/s."
… Những điểm căn bản cũng học xong luôn.
Lâm Vụ ôm mặt, không phải là không đành lòng nhìn bạn học Vương đau khổ học hành, chủ yếu là do sợ mình cười nhiều quá lại bị móng hổ cào cho.
Hai tiết liên tiếp, Vương Dã chẳng hề có một cơ hội chạy trốn, rong chơi giữa biến kiến thức của ngành công trình môi trường đến mười hai giờ đêm.
"Keng—"
Vương Dã chưa bao giờ được nghe một thứ âm thanh nào êm tai đến như thế.
Đó là tiếng chuông tan học sao?
Không.
Đó là thể xác đang vui mừng, là linh hồn đang sáng chói, là khi những kiến thức cuối cùng cũng dừng ôm ấp lại, để cho học sinh được giãy dụa thoát ra.
"Mong bạn lần sau đến lớp tôi tiếp." Giáo sư đóng máy tính, thu dọn tài liệu, cười tươi cổ vũ với Vương Dã.
Vương Dã: "….."
Lâm Vụ thấy mọi người đã đi gần hết rồi, mở miệng hỏi: "Thầy ơi… Em hỏi thầy một điều được không ạ?"
Giáo sư nhìn qua: "Đương nhiên là được."
Lâm Vụ thật sự rất tò mò: "Loài vật của thầy là gì ạ?"
Giáo sư mỉm cười: "Collie." (1)
… Hiểu luôn.
Collie, chó Collie chăn cừu, có bản năng chăn cừu mãnh liệt, tuyết đối không để bất kỳ một con cừu nào tuột lại phía sau.
Lâm Vụ lấy tay huých nhẹ hắn: "Cậu có ổn không?"
Rất là không ổn.
Vương Dã dừng bước, đứng lặng trong gió đêm, bình tĩnh trở lại, nhưng những kiến thức của công trình môi trường vẫn ngoan cố nán lại trong não không xua tan đi được.
Lâm Vụ hơi áy náy: "Vậy thì hồi nữa đi căn tin cậu muốn ăn gì thì cứ lấy, tớ mời." Dù sao thì người ta cũng tới đây tìm mình, vừa bước vào tri thức đã ập vào mặt rồi.
Vương Dã thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Lâm Vụ mới lấy lại tinh thần được: "Căn tin không được."
Ở một đại dương tri thức không phải chuyên ngành của mình mà phải bơi ếch, bơi bướm, rồi bơi tự do suốt hai tiếng đồng hồ, đồ ăn căn tin làm sao mà có thể hồi sức được thân thể cạn kiệt này được.
"Vậy ra ngoài ăn hả?" Lâm Vụ nói, "Nhưng cậu không được chọn đồ đắt tiền đấy, tiền sinh hoạt tháng này của tớ sắp thấy đáy rồi…."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!