Chương 32: (Vô Đề)

"Bạn có quan hệ cực kì tốt?" Đào Kỳ Nhiên lặp lại lời ghẹo Lâm Vụ, rồi mắt cười nhìn về phía Vương Dã, "Ở lại ăn đi."

Hình dáng đôi mắt của Đào Kỳ Nhiên hơi giống với Lâm Vụ nhưng lại khiến cho người khác cảm thấy hoàn toàn khác nhau.

Đôi mắt của Lâm Vụ như đang có một lớp sương mù nhàn nhạt, tất cả những điều không muốn nói ra, những bí mật đều được ẩn giấu trong rừng cây sương mù.

Còn đôi mắt của Đào Kỳ Nhiên lại như một mảng trời bao la trong vắt, giống như là anh nắm được tất cả mọi thứ trong tầm tay, nhưng rồi lại để mọi thứ trôi thuận theo tự nhiên.

Vương Dã không định ở lại, Lâm Vụ đi gặp người thân, hắn cũng không cần phải vào góp vui.

Đang muốn từ chối thì Lâm Vụ xoay người trở lại xe, vui vẻ mời lần thứ hai: "Đúng vậy, vào đi nào."

Đối với Lâm Vụ mà nói, đây không phải là họp mặt gia đình, mà là một buổi hẹn gặp nhau với tất cả những gì tốt đẹp. Cho nên là người thân quen nhất ngồi ở bên trái, rồi người bạn chơi thân nhất ngồi ở bên phải, trái ôm phải ấp, thật là tuyệt vời.

Vương Dã biết là Lâm Vụ đang chân thành mời mọc chứ không phải là giả vờ khách sáo, nhưng vẫn thấy kì lắm nên liền gọn gàng dứt khoát nói: "Không…."

Đáy mắt Lâm Vụ hiện lên một sự mất mát.

Vương Dã: "Không…. Có chỗ đỗ xe."

Lâm Vụ còn tưởng rằng Vương Dã sẽ vô tình từ chối mà nói "Không cần đâu", nghe vậy thì lập tức xốc lại tinh thần: "Có á, đậu ngay trước cửa tiệm cà phê là được," Nói xong còn không chắc, quay đầu lại hỏi, "Anh Triệu Lý, có thể đậu xe trước cửa tiệm anh được không?"

Triệu Lý: "Không sao cả."

Lâm Vụ lập tức chạy sang một bên, chừa chỗ trước tiệm ra tiếp đón Vương Dã: "Đến chỗ này nè, dừng lại—"

Vương Dã: "….."

Đúng là tự lấy đá đập vào xe mình mà.

Sau khi giúp Vương Dã đỗ xe xong, Lâm Vụ lập tức giới thiệu cho hắn: "Đây là cậu nhỏ của tớ, Đào Kỳ Nhiên, đây là Triệu Lý, cậu cũng gọi là anh Triệu Lý như tớ đi, là bạn từ nhỏ, cũng là anh em thân thiết nhất với cậu nhỏ tớ…."

"Vào trong phòng nói đi," Triệu Lý nói không nhiều, nhưng giọng nói lại trầm ổn, "Ngoài đây lạnh lắm."

Đào Kỳ Nhiên là người ủng hộ quyết định này nhất, lập tức quấn mình trong áo lông, là người đầu tiên quay vào bên trong.

Triệu Lý xoay người đi theo.

"Tiệm này là do anh Triệu Lý mở," Lâm Vụ nhỏ giọng nói với Vương Dã, "Mỗi lần cậu nhỏ tớ quay về Thẩm Dương đều tới đây."

Vương Dã nhìn bóng dáng của Đào Kỳ Nhiên, thấy hơi nghi ngờ: "Loài thức tỉnh của cậu nhỏ cậu không phải là sói à?"

Căn cứ theo thống kê về thức tỉnh, bình thường thì ai có quan hệ huyết thống thì quan hệ giữa các loài thức tỉnh sẽ càng gần.

"Chắc là phải…. đó." Lâm Vụ còn chưa hỏi loài thức tỉnh của Đào Kỳ Nhiên, nhưng nhìn thấy bóng dáng sợ lạnh của đối phương, thì chẳng còn tự tin gì đối với "Lý luận về thức tỉnh huyết thống".

Sói tuy là không nằm trong "nhóm động vật Siberia" chịu đông lạnh, nhưng độ chịu rét cũng có thể nói là cũng tạm đấy.

Tiệm cà phê được trang trí theo phong cách nghệ thuật phục cổ, vừa vào cửa đã thấy có một máy phát nhạc cổ.

Vương Dã không có hiểu biết về phong cách như thế này, nhưng những bức tranh treo trên tường khá là thú vị, tranh sơn dầu, tranh ký họa, trường phái ấn tượng, chủ nghĩa trừu tượng, đủ loại như một món thập cẩm, quả thật phá hoại phong cách của cả tiệm đi, làm tách biệt cả trang trí tinh xảo và máy phát nhạc cổ điển đi.

"Anh Triệu Lý, hôm nay anh không mở cửa sao?" Lâm Vụ phát hiện bọn họ mới bước vào thì Triệu Lý lại khóa cửa lại.

Khi trước cho dù là có gặp mặt trong tiệm thì vẫn mở cửa như thường.

"Hôm nay thì không," Triệu Lý cởϊ áσ khoác ra, treo lên tay, "Từ nay cũng không mở cửa nữa."

Lâm Vụ kinh ngạc, phản ứng đầu tiên là: "Để tiệm cho người khác thuê à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!