Phía dưới lôi đài, một đám võ giả mặc kính trang liên tục dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tạ Lăng Du.
Có người muốn nói nhưng lại thôi, có người lộ vẻ châm chọc.
Tạ Lăng Du không để ý đến những ánh mắt đó, thấy bên cạnh có người lo lắng nhìn hắn, liền thi lễ hỏi: "Công tử, xin hỏi quy định như thế nào?"
Lúc này hắn đang đeo mặt nạ, ngũ quan đã được hóa trang cũng bị che lại phân nửa.
Nhìn qua là một quý công tử ngọc thụ lâm phong nhưng trong mắt đại bộ phận võ giải phần nhiều là coi thường.
Tay chân gầy bé, thân hình gầy nhỏ không có cơ bắp thì còn đánh với chả đấm cái gì, đừng để người ta đấm cho phát là bay luôn.
Người trước mắt này lại không có thành kiến gì, thấy thế liền nói tỉ mỉ cho hắn quy củ, còn có ý tốt nhắc nhở: "Trên võ đài nói cái là dừng được, nếu có chuyện không ổn thì kêu dừng luôn, công tử chớ để bị thương."
Tạ Lăng Du cảm kích cảm tạ hắn, bước về phía trong võ đài.
"Đây là đi nhầm hả, mặc thế này đi luận võ?"
"Trông thịt mềm da mịn thế kia, chả biết chịu nổi mấy đấm."
"Có khi là đến xem đấy, ngươi thấy sao?"
Tiếng bàn tán rì rầm vang lên, vô cùng ồn ào.
Tạ Lăng Du cũng không bị điếc, nghe thấy những lời thành kiến về mình hơi buồn cười mà nhướng mày.
Tiếng chuông hiệu vang lên, dường như bụi đất đều nổi lên.
Đám người dần yên tĩnh, luận võ bắt đầu.
Luận võ hao phí tinh lực, mọi người đều cố gắng hết sức mới thôi.
Không chỉ có một mặt tỷ thí, dưới đài đều là người biết võ; nhìn sức lực, kỹ xảo và tốc độ là biết chênh lệch ở đâu.
Tạ Lăng Du thấy vài người xuất sắc nổi trội, nhướng mày, mượn lực nhảy lên lôi đài.
Gió đêm thổi bay tóc hắn trông rất lịch sự tao nhã.
Người đối diện vừa mới hạ đo ván đối thủ dừng lại một chút.
Trực giác nhạy bén khiến hắn không xem nhẹ nam nhân thanh tú trước mặt.
Ánh mắt kia rõ ràng là không hoảng không loạn, còn mang theo chút hài hước.
Đâu có giống là đang nhìn con mồi đâu?
Người nọ khó chịu nuốt nước miếng, bốn phía không biết đã im ắng từ lúc nào.
Mọi ánh mắt đều dồi về phía lôi đài.
Tạ Lăng Du cười thi lễ, bạch y bay phấp phới mang theo một luồng gió sắc bén đánh thẳng về phía người nọ.
Người nọ rất nhanh đã phản ứng lại, nghiêng mình tránh thoát.
Hai người so chiêu cực nhanh không kịp nhìn.
Những người vừa coi thường lúc nãy đều đang thích thú xem, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và cảm thán.
Cuôí cùng kết quả đã định, mũi chân Tạ Lăng Du chạm đất, người phía đối diện lùi về sau vào bước, hoàn toàn không có ý coi thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!