Chương 6: Đôi Mắt Trong Chỗ Tối

Tiểu nhị trong tửu lâu nhiệt tình tiến tới, khoác khăn tay trên vai, cúi người nói: "Mấy vị công tử mời đi bên này."

Tạ Lăng Du giơ tay ý bảo tiểu nhị đi trước còn mình theo sau, câu được câu không nói chuyện phiếm với Mạnh Nghị.

Hà Lỗi không biểu hiện trên mặt nhưng trong lòng đã thoải mái không ít.

Tạ Lăng Du coi như là cho hắn đủ thể diện.

Cho dù trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện đó nhưng vẫn là duy trì được hài hòa ngoài mặt.

Tạ Lăng Du hỏi qua Mạnh Nghị và Hà Lỗi, chọn vài món đặc sản địa phương.

Tiểu nhị nhanh nhẹn kêu lên, cười nói: "Ta thấy mấy vị công tử tướng mạo phi phàm, chắc không phải người bản xứ nhỉ?"

Tạ Lăng Du liếc nhìn Hà Lỗi nhướng mày, khóe miệng cong lên đắc ý, thầm nghĩ tâng bốc đúng chỗ rồi.

"Quá khen rồi.

Ba người chúng ta kết bạn dọc đường, nghe danh tiếng của thành Tử Châu nên cố ý đến du ngoạn một chuyến."

Tạ Lăng Du cười nói, thuận tay rót trà cho Hà Lỗi và Mạnh Nghị.

Tiểu nhị vội tiếp nhận chung trà.

Tay áo vải thô lướt qua, xượt qua áo bào trắng của Tạ Lăng Du, trên khuôn mặt chất phác lộ ra nụ cười ngây ngô: "Công tử đừng làm, đây là việc của người thô khệch như chúng ta, sao có thể phiền công tử động tay."

Tạ Lăng Du buông tay, e ngại nói: "Làm phiền rồi."

Hắn lặng lẽ nghiên đầu quan sát hai người kia, thấy Mạnh Nghị đang chơi với cái ly gỗ trên bàn liền cảm thấy ngán ngẩm.

Đầu gỗ thì thôi đi, đến khả năng nhìn mặt đoán ý cũng không có.

Chẳng biết mấy năm nay sao mà vẫn sống bình an được, chắc là người ngốc có phúc của người ngốc.

Tạ Lăng Du hận rèn sắt không thành thép đạp hắn một cái.

Mạnh Nghị vẫn còn ngốc nghếch dùng ánh mắt mắt dò hỏi hắn làm sao vậy.

Hà Lỗi cũng không nhận thấy được cơn sóng ngầm mãnh liệt này, bầu không khí quá tự nhiên khiến hắn xem nhẹ vài chi tiết.

Đồ ăn được đem lên rất nhanh, Hà Lỗi là võ quan nên sức ăn lớn, Mạnh Nghĩ cũng thích ăn uống nên lúc này ăn đến thỏa thích, bận bịu đến nỗi không có thời gian ngẩng đầu lên nhìn.

Đôi đũa cứ tùy tiện duỗi ra, chọc khắp nơi.

Tạ Lăng Du nhìn hắn liền cảm thấy quá đủ rồi.

Bàn này liền trở thành tiêu điểm.

Mọi người đều cố ý vô tình nhìn một cái, không phải tại hắn.

Ba vị công tử tướng mạo đều rất đẹp, trong đó có hai người trông như mấy ngày không ăn cơm.

Vị công tử còn lại thì trông như bị bắt nạt, đũa cứ chậm chạm, không tranh không cướp rất cẩn thận.

Gian trên lầu, một người dựa vào cửa sổ, hờ hững nhìn xuống dưới lầu.

Văn Tứ lẳng lặng rót cho y một tách trà, nặng nề nói: "Hoài Cẩn, ngươi đang do dự điều gì?"

Thanh Khâu Quyết nhận lấy tách trà, hương trà thấm vào ruột gan, thở nhẹ một tiếng: "Năm đó phụ thân ta, điện hạ, đến lúc chết cũng không lộ ra nửa điều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!