Tạ Lăng Du cau mày, ngăn lại động tác lôi kéo của ông, giơ bàn tay khớp xương rõ ràng lên, tiến đến đỡ người thị vệ kia dậy, trầm giọng nói:
"Bọn ta tất nhiên sẽ cố hết sức."
Lúc này trời mới tờ mờ sáng, người quan viên dẫn đầu gầy gò, hai má hóp heo trông vô cùng khắc khổ.
Ông thấy vậy liền ngại ngùng thu tay lại, quy củ hành lễ tự báo gia môn:
"Hạ quan là huyện lệnh huyện Thanh Hồi, Lưu Đạo Thanh. Các vị công tử đi đường mệt nhọc, giờ vẫn còn sớm, chi bằng nghỉ ngơi vài canh giờ đã?"
Tạ Lăng Du quay lại nhìn, thấy sắc mặt bọn họ vẫn chưa lộ vẻ mệt mỏi liền lắc đầu nói:
"Thôi, hiện giờ tình hình nghiêm trọng, mời huyện lệnh cho mời lang trung của địa phương để bọn ta tìm hiểu tình hình hiện tại trước đã."
Lưu huyện lệnh vâng lệnh, nhỏ giọng sai người đi sửa soạn phòng ốc, lại sai người thị vệ vừa rồi đi mời lang trung đến.
Tạ Lăng Du bồi thêm một câu:
"Tìm vị nào đáng tin, làm phiền rồi."
Người thị vệ kia hiểu ý, hành lễ cáo lui.
Bọn họ theo sự dẫn dắt của Lưu huyện lệnh đi tới một cái phủ trông còn rất mới, trên bảng hiệu còn viết hai chữ Lưu phủ.
Tạ Lăng Du nhướng mày, liếc nhau với Mạnh Nghị.
Mạnh Nghị ngó nghiêng xung quanh, như lơ đãng hỏi:
"Không ngờ trong trấn nhỏ như vậy mà Lưu huyện lệnh cũng có phủ nữa sao?"
Lưu huyện lệnh biết hắn đang hỏi gì, cười khổ một tiếng:
"Nam Lăng là vùng sông nước, ra tới cửa là chèo được thuyền. Con gái từ nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, hạ quan bèn tìm một thầy bói xem giúp, bảo rằng con bé kị nước. Sau đó hạ quan mới tới trấn nhỏ này mong ngày tháng an ổn, ai ngờ rằng...! aiz!"
Tạ Lăng Du nhíu mày đúng lúc, bày tỏ cảm xúc tiếc thương, an ủi nói:
"Chuyện đời khó lường, mọi chuyện huyện lệnh vẫn nên nhìn về phía trước."
Gương mặt gầy gò không dư nổi hai lạng thịt của Lưu huyện lệnh nở một nụ cười, e ngại tướng mạo không đẹp lắm, trông cứ như không hiền lành như vậy, ông nói:
"Vậy xin nhận lời may của công tử."
Lưu phủ cũng không lớn lắm, không bì được với các phủ trong kình, chẳng qua cũng có chút phong vị.
Dọc đường đi bọn họ cũng khá hòa hợp, dường như cả chặng đường chỉ có mỗi ba người.
Tôn tiểu Tướng quân từ trước đó đến giờ cũng không nói nhiều lắm, là một Tiểu Cổ Hủ.
Cái vị ở bên cạnh kia thường ngày rất hay làm người ta không nắm bắt được, cũng không nói nhiều nhưng cũng không phải ít, Nếu hắn không muốn lộ chuyện gì thì chỉ cười cười không nói gì, giả câm vờ điếc.
Nếu hắn muốn nói cho ngươi thì cũng chỉ nói vòng vèo quanh co cho ngươi tự đoán.
Tạ Lăng Du vừa ứng phó với Lưu huyện lệnh vừa lén thất thần liếc nhìn người bên cạnh một cái, lại vừa lúc chạm phải một đôi mắt phượng trong trẻo.
Thanh Khâu Quyết đang cười như không cười nhìn hắn.
Tạ Lăng Du mặt không đổi sắc nhìn đi chỗ khác, trong lòng dậy lên một ý nghĩ khó hiểu.
Hắn cảm thấy quanh thân người này như có sương mù khiến người ta chẳng thể nhìn rõ, giống như ảo ảnh trong lòng sóng xanh vậy, chỉ có thể thấy được một bóng dáng mờ ảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!