Chương 4: Hồi Mộng

"Vị công tử này nhìn rất lạ mắt nha, công tử cần gì ạ?"

Tiểu nhị nhiều tình đi tới, trên mặt nở nụ cười.

Bước chân Thanh Khâu Quyết không ngừng lại, nhẹ giọng nói: "Nhã gian hạng nhất, tìm người."

Tiểu nhị của khách đi3m rất biết nhìn nhận, thấy thế liền không hỏi nhiều, cười hì hì dẫn đường: "Công tử mời đi bên này."

Trong nhã gian đã có người đợi lâu.

Người này mặc một bộ hắc y đang khoanh tay đứng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: "Hoài Cẩn."

*Hoài Cẩn () có nghĩa là ngọc quý trong lòng

Thanh Khâu Quyết ngồi thẳng xuống, không chút khách khí tự rót cho mình một chén trà, tư thái thành thạo: "Văn Tứ, nói chuyện công việc."

Văn Tứ cười nhẹ, nhấc áo ngồi xuống đối diện hắn: "Thôi đi, đã sớm là người cùng thuyền, ngươi muốn làm gì?"

Chén trà tỏa ra một làn khói.

Thanh Khâu Quyết đậy nắp lại, dùng ngón tay gõ nhẹ mặt bàn: "Kế hoạch trước đó có thể bắt đầu được rồi."

Bóng đêm đen kịt, sương đen bao phủ lấy ánh trăng đang thấp thoáng ẩn hiện.

"Văn Lâu, ngươi sao thế?"

Mạnh Nghị hoài nghi nhìn hắn.

Vừa mới lơ đễnh cái mặt bạn tốt đã biến thành màu đỏ, nhìn đông nhìn tây không dám nhìn thẳng vào hắn, rõ ràng là chột dạ.

Tạ Lăng Du còn đang suy nghĩ tại sao nam nhân vừa rồi lại trông đẹp đến thế, còn có chút quen mắt không thể nói được.

Vấn đề này khiến hắn nhất thời á khẩu không trả lời được, chỉ có thể trả lời cho có lệ: "Không sao, lúc nãy hơi nóng, ngươi thấy thế không?"

Mạnh Nghị: "..."

"Có phải ngươi vừa mới nhìn trúng cô nương nhà nào sau lưng ta đúng không?"

Tạ Lăng Du lắc đầu: "Không phải cô nương."

Mạnh Nghị hiểu ra "Ồ ~" một tiếng, ngay sau đó liền hoảng sợ: "Chẳng lẽ là nam tử...! Vân Lâu! Từ khi nào hả?"

Tạ Lăng Du không muốn nói nhiều, cũng không biết phải giải thích từ đâu, có chút tức giận lấy quạt đập hắn.

Vừa lúc đi đến phủ tướng, Tạ Lăng Du liền nhanh chóng đổi đề tài: "Tối nay ngươi nghỉ ở đâu?"

Quả nhiên Mạnh Nghị lập tức chẳng còn lòng dạ nào nhiều chuyện, chép miệng: "Ta không muốn về, nghỉ ở chỗ ngươi đi."

Hai người từng người quay về phòng.

Tạ Lăng Du nằm trên giường, lại nghĩ về đôi mắt phượng đẹp đẽ kia.

Người nọ có vẻ vóc dáng cao ráo, tư thái nhanh nhẹ tiêu sái...

"Chậc."

Tạ Lăng Du buồn bực kéo chăn che đầu lại.

Nghĩ cái gì vậy, nghĩ cái gì vậy trời?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!