Chương 39: Quán Trọ

Xe ngựa xóc nảy tiến vào đường núi.

Ngón tay rõ ràng khớp xương của Thanh Khâu Quyết tùy tiện đặt trên ván gỗ của xe ngựa, trong ống tay áo rũ xuống có một bé rắn đen đi xuống theo ván gỗ, trên đuôi buộc một thứ khó phát hiện thấy.

Nó hoàn toàn lủi vào trong cỏ cây, nhanh chóng biến mất trong rừng.

Phồn trấn cách kinh thành khá xa, bọn họ đi đường cũng phải mất vài ngày.

Theo hướng đi này, bọn họ phải đi qua một dãy núi.

Nghe nói bên trong có nhiều thú dữ và phải ra khỏi đó trước lúc mặt trời lặn, nếu không ban đêm sẽ không an toàn.

Trong núi rừng yên tĩnh không tiếng động, cây cối to lớn cành lá tốt tươi, che hết ánh sáng bên ngoài.

Từ xa chỉ có thể thoáng thấy vẻ âm u, ở lâu trong đó sẽ khơi dậy sự nhút nhát trong con người ta.

Cái miệng nhỏ của Mạnh Nghị chưa từng dừng lại.

Nhưng ánh sáng càng ngày càng tối thì giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dường như nhận ra được điều khác lạ nên không dám nói tiếp nữa, sợ rằng sẽ thu hút phải cái gì không lành.

Tạ Lăng Du không nhịn được mà nhíu mày, vén màn lên nhìn ra ngoài.

Tia sáng thưa thớt chiếu vào nhưng không có sự ấm áp, nhìn đâu cũng thấy xương trắng đầy đất.

Hắn lập tức rùng mình, đưa tay vén rèm lên: "Cái này..."

"Suỵt." Người mặc áo vải thô ngồi đằng trước dường như biết hắn muốn hỏi cái gì, không quay đầu lại mà nhỏ giọng nói: "Thôn Vân lĩnh, đừng nói chuyện."

Tôn tiểu tướng quân cũng đi chậm lại, giục ngựa đi tới, giảm tiếng xuống rất nhỏ: "Không nói với các ngươi là vì lo các ngươi hoảng sợ.

Nhỏ tiếng thôi thì không sao, giờ vẫn đang là ban ngày."

Tạ Lăng Du gật đầu, hít sâu một hơi rồi ngồi về chỗ, xé một góc y phục quấn quanh miệng Mạnh Nghị mấy vòng.

Mạnh Nghị: "?"

Tạ Lăng Du trìu mến vuốt đầu hắn, thở dài nói: "Thiệt thòi cho ngươi rồi Tử Việt.

Ta sợ ngươi không kiềm chế được nên vi huynh giúp ngươi một phen luôn."

Mạnh Nghị: "..."

Tạ Lăng Du đẩy cái bản mặt như muốn ăn thịt người ra, vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần.

Nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như ngoài mặt.

Thôn Vân lĩnh nổi tiếng là "dãy núi ăn thịt người".

Nơi này đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến người nghe phải kinh sợ.

Người ta đồn rằng Thôn Vân lĩnh có biển rắn, bầy sói, mãnh hổ và các loài thú dữ khác.

Nếu kinh động đến bọn chúng thì đến xác cũng chẳng còn.

Còn có người nói rằng nơi nay có một bộ lạc cổ xưa, thích ăn thịt người cho vui.

Thậm chí còn có người bảo chỗ này từng là hoàng cung của triều đại nào đó, có rất nhiều oán linh chết oan, ban đêm nguy hiểm khắp nơi.

Dần dà liền truyền ra một quy định.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!