Chương 35: Trò Hề

Chu Hỉ chưa từng ngẩng đầu lên, lại nghe thấy Trọng Lục nói với giọng chẳng đoán được vui giận ra sao: "Chu Hỉ, ngươi thấy Tạ gia thế nào?"

Trong lòng Chu Hỉ hoảng hốt nhưng trên mặt lại không gợn sóng, nói đâu ra đấy: "Nô tài ngu dốt, chỉ là mấy năm nay Tạ thừa tướng cũng coi như làm tròn bổn phận.

Nếu trung thành và dốc lòng vì bệ hạ thì là một người có thể dùng."

Trọng Lục im lặng một lúc lâu, trong đại điện yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe được tiếng.

Chu Hỉ cúi đầu, không đoán được ý của hắn, mồ hôi mỏng chảy xuống từ thái dương.

Bệ hạ không mở lời thì người khác cũng không dám nhiều lời.

Không biết là qua bao lâu, Trọng Lục hừ một hơi, lạnh lùng cười một tiếng: "Trung hay không trung không phải do ông ta quyết, thiên hạ này là do trẫm định đoạt!"

Chu Hỉ lúc này mới lén thở phào nhẹ nhõm.

Hiện giờ Lâm Thành nắm trong tay đại bộ phận binh quyền, làm gì có ai không biết Lâm gia là người của hắn? Người ta thường nói rằng văn thần võ tướng.

Nếu Tạ gia cũng biểu lộ thái độ thì cái ngai này của Trọng Lục xem như là ngồi vững rồi.

Trọng Lục đương nhiên là cũng nghĩ như vậy.

Hắn nhếch miệng, tâm trạng vui vẻ hỏi: "Việc của cung yến chuẩn bị thế nào rồi?"

Chu Hỉ khom lưng, cung kính nói: "Thưa bệ hạ, tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa rồi ạ."

Trọng Lục gật đầu: "Ngày mai đón đại sư Đăng Tịch vào cung mấy ngày, trẫm muốn bàn chuyện Phồn trấn với quốc sư."

——————

Sáng sớm hôm sau, gia nô của Tạ phủ vội vàng đi tìm Tạ Lăng Du.

Hắn đang uống trà nói chuyện phiếm với Mạnh Nghị, gia nô mặt mày như khóc tang nói: "Công tử ơi, người bán rong hôm qua đến gặp công tử sáng nay lúc bày quán đã bị một con ngựa bị hoảng mình đạp...! đạp chết rồi.

Công tử nói xem phải làm thế nào cho phải ạ?"

Hai người Tạ, Mạnh sững sờ nhìn nhau.

Sắc mặt Tạ Lăng Du thay đổi, vỗ bàn đứng phắt dậy, sự vội vàng và phẫn uất trên mặt không giống giả vờ, tức giận nói: "Gì cơ? Có chuyện này sao! Tại sao con ngựa kia lại không có ai trông giữ, có biết chủ là ai không?"

Gia nô ấp úng không nói nên lời, hiển nhiên là vừa biết được tin liền vội vàng đến báo.

Mạnh Nghị thấy gia nô kia ấp a ấp úng không nói nên lời liền nhanh chóng quyết định kéo Tạ Lăng Du đi: "Ta thấy hắn cũng không biết đâu, ta với ngươi vẫn nên nhanh chóng đến hiện trường xem."

Tạ Lăng Du nhíu mày gật đầu, không quên dặn dò gia nô: "Ngươi mau đi chuẩn bị tang sự đi."

Gia nô tuân lời, không dám chậm trễ liền chạy đi.

Tranh thủ lúc chưa đến cửa, Mạnh Nghị nhỏ giọng trêu đùa: "Vân Lâu đúng là có tài bẩm sinh, dọa luôn cả ta."

Tạ Lăng Du liếc mắt, cười như không cười nói: "Tử Việt vẫn nên giữ sức chút đi, chờ tí nữa đến lượt ngươi diễn đấy."

Chưa kể, hôm nay bọn họ cũng khá bận rộn.

Đầu bên này vừa khóc tang xong liền phải sang đầu bên Mạnh phủ lên sân khấu hát tuồng, e rằng lại là một trận ác chiến.

Hai người nhanh chóng ra phố, một nhóm gia nô đi theo phía sau.

Từ xa đã thấy mọi người vây thành một vòng lớn, Tạ Lăng Du cau mày, nhanh chóng tiến tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!