Chương 33: Mật Đàm Tại Duyên Hi Lâu

Tiễn Hồ Diện đi xong Tạ Lăng Du liền cân nhắc đến chuyện đi Duyên Hi lâu thì vớ được Mạnh Nghị đang ngồi chọc cá.

Mạnh Nghị vừa nghe được.

Mạnh Nghị vừa nghe xong liền nghĩ ta rất quen chỗ này nha, quay đầu liền bắt đầu đi lục tung tìm xiêm y, còn bắt người quanh năm mặc đồ màu tối như Tạ Lăng Du cả người mặc màu đỏ.

Hai người đứng soi gương, rất chi là vừa lòng.

Từ đầu đến chân Mạnh Nghị diện đồ màu tím, khí khái hào hùng đến bức người.

Tạ Lăng Du bị bắt mặc y phục màu đỏ ở tận dưới đáy hòm, tôn lên làn da trắng nõn trông càng thêm

khôi ngô tuấn tú.

Tuy rằng hơi không quen lắm nhưng thực tế đúng là vậy.

Mạnh Nghị vỗ tay tán thưởng: "Được!"

Kiểu này là sợ người khác không biết là bọn họ đi "tìm vui".

Hai người cứ như thế nghênh ngang ra khỏi phủ, dọc đường đi vừa nói vừa cười mà không biết ở trong nhà có người căng thẳng đến mức như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.

Bọn họ chân trước vừa mới đi, sau lưng đã bị quản gia bẩm báo với Tạ thừa tướng.

Tạ quản gia mặt mày u sầu, ở trước mặt Tạ thừa tướng căng thẳng đến mức vỗ tay: "Thưa thừa tướng, ngài nói thử xem phải làm sao cho phải bây giờ.

Đại công tử cũng không phải người như thế, đang yên đang lành lại..."

Ông nói xong liền nhớ tới gần đây Mạnh Nghị cũng thường xuyên ra vào thanh lâu liền lập tức thở ngắn than dài: "Mạnh công tử cũng thật là.

Lão nô cũng coi như là nhìn hai vị công tử lớn lên, chắc chắn không phải là hạng người trầm mê nữ sắc đâu..."

Tạ thừa tướng thấy ông như vậy thì dừng tay lại rồi trầm tư, năm tháng cũng để lại trên khuôn mặt ông không ít dấu tích.

Ông cau mày, một lúc lâu sau mới chầm chậm nói: "Đừng căng thẳng, chắc chắn Vân Lâu tự có tính toán của nó."

"Từ trước đến giờ nó là một đứa nhỏ có chính kiến." Tạ thừa tướng thở dài.

Tạ quản gia lúc này mới yên tâm, gật đầu phụ họa.

——————

Duyên Hi lâu, hương thơm nồng nàn.

Tạ Lăng Du và Mạnh Nghị vừa rảo bước tới đại đường liền thu hút ánh mắt từ bốn phương tám hướng.

Các cô nương hai má đánh phấn vừa nhìn hai vị công tử tuấn lãng vừa xì xào to nhỏ.

Tứ Nương dùng quạt che nửa bên mặt, cười duyên tiến lại hỏi: "Mạnh công tử tới ạ...! Ôi trời, Tạ công tử là khách hiếm đến nha.

Hôm nay hai vị đến nghe nhạc hay tìm một cô nương đáng yêu nào?"

Tạ Lăng Du ngửi thấy mùi son phấn ùa vào mặt, theo bản năng định lùi về sau.

Hắn lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Nghe nói cầm kỹ của Nhạn cô nương lợi hại, Tạ mỗ ngưỡng mộ đã lâu."

Tứ Nương hiểu rõ, nụ cười vẫn chưa phai, gọi mấy cô bé để các cô dẫn đường: "Dẫn hai vị công tử đến gian nhã trúc.

Bảo Nhạn cô nương chuẩn bị đi, có khách muốn nghe đàn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!