Chương 3: Một Thoáng Kinh Hồng

"Vân Lâu......! Vân Lâu."

Mạnh Nghị thấp thỏm quan sát vẻ mặt của hắn, chỉ thấy Tạ Lăng Du đột nhiên bật cười, bước nhanh đến nắm lấy tay của hắn.

Mạnh Nghị: "......"

Tạ Lăng Du biểu cảm thay đổi khó lường, Mạnh Nghị trông có vẻ khiếp đảm.

"Tử Việt, chuyện này trước mắt đừng để lộ ra ngoài.

Chúng ta chưa từng tham dự sự việc năm đó, nhưng phụ thân bọn họ nhất định biết chút gì đó.

Nhưng càng kỳ lạ hơn là họ không đề cập tới dù chỉ một chữ, hẳn là có nỗi niềm khó nói."

"Chuyện này chẳng rõ thật giả, mấy năm nay hai ta cũng gọi là có chút mối quan hệ.

Chúng ta tự mình điều tra, bệ hạ sẽ không để ý đến mấy tiểu bối như chúng ta.

Trong mắt Tạ Lăng Du dường như có mộtt ngọn lửa, hơi thở nóng rực như muốn ngưng tụ thành thực chất.

Mạnh Nghị trong lòng cảm động, trịnh trọng nắm lấy tay hắn: "Được"

Một viên đá bé nhỏ không đáng kể rơi vào hồ sâu, làm nổi lên những bọt nước nhỏ.

Mặt nước chỉ gợn sóng lăn tăn không khuấy đảo bùn đục, nhưng lại cách bùn đục càng ngày càng gần.

Màn đêm buôn xuống, trên đường phố lại náo nhiệt như cũ.

Trong kinh thành, trước giờ Tuất là thời điểm các gia đình ra đường đi dạo phố tiêu khiển, vừa lúc xuôi cơm sau ăn, coi như là một loại phong tục của dân chúng.

Tạ Lăng Du nghênh ngang kéo Mạnh Nghị ra ngoài, đầu đường ngõ hẻm rộn tiếng người huyên náo, những quầy hàng đêm đều là bán một ít đồ ăn và một số thứ nho nhỏ tinh xảo.

Tạ Lăng Du đi dạo ở gần Duyên Hi lâu.

Không phát hiện ra cái gì khác thường.

Hắn trầm tư một chút.

Người mà Mạnh Nghị hình thấy hôm đó hẳn là biết được nội tình.

Nếu là người của Trọng Lục, tại sao lại ở một nơi không an toàn lắm nhắc đến bí mật năm đó?

Người này rất có thể là người của phe khác.

Chuyện năm đó liên lụy đến quá nhiều người, Thái tử điện hạ đến cuối cùng chỉ còn lại một phe ủng hộ, chết trong tay Trọng Lục cùng với cả tộc Thanh Khâu.

Những người ủng hộ khác của vài vị hoàng tử khác cũng bị Trọng Lục nhổ cỏ tận gốc, phụ thân làm thái sư có thể được giữ lại cũng là do Trọng Lục kiêng kỵ danh tiếng, đức cao vọng trọng của Tạ gia trong dân gian.

Hơn nữa phụ thân dường như tỏ ra thờ ơ với vài vị hoàng tử đã chết, nản lòng thoái chí từ chức thái sư làm Trọng Lục cũng buông bỏ một phần ba hiềm nghi.

Hai phần ba còn lại đó là nhân tài Tạ gia xuất hiện lớp lớp, gia chủ Tạ Kinh Huyền mấy lần can gián giải quyết được rất nhiều phiền toái, đúng là hiền thần thế gia.

Dù có lẽ từng có dị tâm nhưng hiện giờ người đáng chết đều đã bị tiêu diệt.

Trọng Lục đương nhiên không muốn buông tha một khối "thịt mỡ" như thế, căn cơ của hắn chưa vững, là lúc cần đến Tạ gia.

Trong lúc hắn đang ngơ ngẩn, Mạnh Nghi cũng đang lặng lẽ quan sát những người bán rong ở bên các quầy hàng, đúng là có mấy người trông rất khả nghi, không rao hàng giống những người khác mà chỉ ngồi im ở đó.

Thỉnh thoảng còn nhìn đông nhìn tây, Mạnh Nghị sắc mặt không đổi túm lấy Tạ Lăng Du, thân thiết nói: "Hôm nay ta dẫn ngươi đi ăn thử sương sáo ở Tư các kia, nghe người trong phủ khen là cục kỳ ngon."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!