Chương 24: Tồn Tại

Tạ Lăng Du là "Tinh quân" của Nguy lâu.

Mỗi tổ chức đều có cấu tạo độc đáo của riêng mình.

"Nguy lâu" chia thành cờ đen và cờ trắng.

Cờ đen là võ, cờ trắng là văn.

Bọn họ hợp tác với nhau, cũng nhận được vài mối làm ăn như điều tra tin tức, hộ tống bảo vật, bảo hộ nhân vật được chỉ định,...

Tóm lại, chỉ cần không giết người phóng hỏa, thương thiên hại lý thì cái gì bọn họ cũng làm.

Trên danh nghĩa bọn họ cũng có cửa hàng, trên bảng hiệu sẽ treo biểu tượng "nguy kỳ", muốn làm ăn gì chỉ cần cầm tín vật đến cửa hàng dưới danh nghĩa của bọn họ là được.

Tính vật có thể thông qua người khác giới thiệu, những người có chút thân phận ít nhiều gì cũng có tí quan hệ.

Mà mỗi tổ chức đều có biểu tượng của riêng mình.

"Lục" là cáo trong sương, "Văn" là vành tai.

"Nguy lâu" là thiếu giác lâu và ba ngôi sao.

Mạnh nghị bị sốc, nhìn Tạ Lăng Du nửa ngày nói không nên lời, một phen bám lấy bờ vai của hắn, kiên định nói: "Vân Lâu, nửa đời sau của ta nhờ ngươi vậy."

Tạ Lăng Du cười mắng: "Đã lên thuyền giặc của ta thì chính là người của bọn ta, ngươi đừng hòng chạy."

Mạnh Nghị xua tay, tỏ vẻ bản thân tuyệt đối đáng tin.

Một lúc lâu sau, hắn đầu thần mặt quỷ ghé lại gần: "Vậy giờ các ngươi có nhận việc không?"

Hạ Úy còn đang cười, nghe vậy liền ngẩn ra: "Gì cơ?"

Mạnh Nghị trông như ta rốt cuộc đã có cách rồi, sờ mặt: "Đều là người một nhà cả, ta cũng không sợ mất mặt làm gì.

Chuyện bắt gian các ngươi có nhận không?"

Tạ Lăng Du: "..."

Hạ Úy mở to mắt: "Hả?"

Bắt, bắt gian ấy hả?

Tạ Lăng Du dùng ánh mắt phức tạp y hệt vậy nhìn hắn: "Ngươi chắc chứ?"

Mạnh Nghị dùng ánh mắt nhẫn nhịn nhìn hắn, trên khuôn mặt chẳng bao giờ buồn bã hiện lên chút u ám: "Mẹ ta chính là bị ông già này làm cho giận đến phát bệnh, đến tận lúc ra đi vẫn không ngừng xin lỗi ta.

Nhưng rõ ràng là do ta vô dụng, hại mẹ chịu ức hiếp trong Mạnh phủ, uất ức mà chết."

Tạ Lăng Du đi qua ôm chặt bả vai Mạnh Nghị, cau mày: "Tử Việt, lúc đó ngươi mới có mấy tuổi, đây không phải lỗi của ngươi.

Đừng phụ kỳ vọng của dì Thích với ngươi, dì ấy muốn ngươi sống vui vẻ chứ không phải sống trong áy náy."

Mạnh Nghị quệt quệt mặt, che giấu hốc mắt đỏ ửng.

Trong lòng Hạ Úy lập tức tràn đầy căm phẫn, cuối cùng cũng hiểu ra.

Hắn đã sớm nghe về Mạnh thừa tướng, lão này cáo già xảo quyệt, chắc chắn không phải dạng tử tế.

"Tử Việt ca, chuyện này để bọn ta!" Hạ Úy vỗ ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!