Chương 22: Ánh Sáng Le Lói

Sắc mặt của Tạ Lăng Du càng thêm nghiêm trọng, độ cong của khóe miệng Thanh Khâu Quyết càng lúc càng lớn, y ghé sát vào một chút, rũ mắt nhìn cái người đầy trầm tư trước mặt, như mê hoặc nhỏ giọng hỏi: "Muốn biết không?"

Tạ Lăng Du nghĩ cả trăm lần mà không ra, hơi ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy tràn ngập khát khao học hỏi.

Thanh Khâu Quyết nhướng mày, lời lẽ thâm sâu: "Chắc chưa?"

Tạ Lăng Du hoài nghi nhìn hắn, có một dự cảm không rõ, trực giác mạnh mẽ bảo hắn từ bỏ: "Hay là thôi...!Á!"

Gi ây tiếp theo, một cảm giác kỳ lạ truyền từ tay đến.

Tạ Lăng Du không chịu được cúi đầu nhìn.

Hắn chợt đối diện với một đôi mắt như hạt đậu.

Tạ Lăng Du ngay lập tức khiếp hồn bạt vía.

Hắn nhìn thoáng qua là có thể biết rõ rằng thứ đen thùi lùi này là con mẹ nó rắn!

Là! Rắn!!!

"Lấy ra, mau lấy ra!" Hắn vừa hất tay đủ hướng vừa điên cuồng tăng âm lượng.

Ngay cả thủ phạm cũng bị hắn làm cho chấn động mà ngơ ngẩn mất mấy giây.

Vừa định vươn tay lấy bé sứ giả của mình về lại thì chỉ thấy một chiêu Phong Hỏa Luân không gì cản được của Tạ Lăng Du "vút" một phát.

Một bóng dáng màu đen đột nhiên bị ném về phía ván cửa đến "bộp" một cái rồi rơi xuống đất.

Thanh Khâu Quyết: "..."

Tạ Lăng Du thở hổn hển, từ từ bình tĩnh lại, nhìn con rắn nhỏ vừa bị mình ném đi: "..."

Tạ Lăng Du thề, khoảnh khắc kia hắn thật sự đã định chết quách đi cho xong.

Sau vài giây thở không nổi, Thanh Khâu Quyết cuối cùng cũng phản ứng lại, tiến tới nhẹ nhàng nhấc bé rắn đen dậy.

Nó nằm mềm oặt trên tay y, vẫn không động đậy.

Thanh Khâu Quyết đặt bé rắn đen lên bàn, nó vẫn nằm im bất động.

Không còn cách nào, y đành phải dùng ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nó, lấy ra một lọ không biết là thuốc gì cho nó uống một viên.

Tạ Lăng Du biết điều áy náy ngồi bên cạnh, cách ra một khoảng, dè dặt nhìn Thanh Khâu Quyết: "...! Thật sự xin lỗi."

Thanh Khâu Quyết ngừng lại một chút: "Không sao."

Đúng là ngốc thật.

Rõ ràng là y hù người ta trước thế mà người bị dọa lại đi xin lỗi.

Tạ Lăng Du đỏ mặt, mắt hơi rưng rưng, nhỏ giọng hỏi: "Nó sao rồi?"

Thanh Khâu Quyết còn chưa kịp nói Tạ Lăng Du đã kêu lên: "Ta không cố ý đâu.

Tại trước đây từng suýt bị rắn cắn nên ta vừa nhìn thấy rắn đã bị dọa rồi."

"Ta không định..."

Tạ Lăng Du rầu rĩ đập vào đùi mình một cái, nghĩ rằng bản thân đã giết bé cưng của đồng minh mất rồi, bây giờ rất khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!