Chương 20: Đói Bụng

Tạ Lăng Du không đi dùng bữa mà ngồi xuống án viết thư trước, miêu tả sơ qua tình cảnh của nạn dân, trong câu chữ tràn ngập công lý lẫm liệt, rất phù hợp với hình tượng hiện tại của hắn.

Tuổi trẻ nhiệt huyết, chính nghĩa đần độn, vừa nhìn liền thấy ngang bướng và ngu ngốc.

Hắn tiện tay viết thêm sự nghi ngờ của mình vào, cái gì mà nghi ngờ dư nghiệt của Thái Tử vẫn còn, cái gì mà nghi ngờ "Lục" chính là kẻ chủ mưu sau màn của mọi chuyện.

Kết lại bằng lời lẽ chính đáng tỏ vẻ nhất định phải tóm được cái tên bại họa tham ô hủ bại kia, trả lại danh tiếng cho triều đình.

Quá đẹp.

Tạ Lăng Du hài lòng phủi phủi tờ giấy, đi ra ngoài tìm Hà võ quan, hắn ta có mang them một con bồ câu trắng không quá hút mắt.

Tạ Lăng Du nhìn hắn buộc thư vào chân chim bồ câu.

Con vật nhỏ màu trắng vỗ cánh phành phạch, bay rất nhanh.

"Khoảng bao lâu thì bức thư này đến nơi?" Tạ Lăng Du nhìn chim bồ câu biến mất phía chân trời, tò mỏ hỏi.

Hà võ quan xua tay: "Đêm nay trước khi bệ hạ ngủ là đến, đừng lo lắng."

"Tạ Lăng Du nhìn về phía chân trời trầm tư, nghĩ về phản ứng của Trọng Lục khi đọc thư.

Lúc đọc đến chỗ dư nghiệt của Thái Tử liệu trong nháy mắt có kinh hãi không?

——————

Đêm đã khuya, trong cung điện xa hoa, hương thơm thanh nhã.

Trọng Lục đang ở trong tẩm cung của mình, trên án chồng chất một đống tấu chương chỉ toàn lời vô nghĩa, thấy hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn.

"Cộc cộc", tiếng gõ từ cửa ở xa, hắn ở sau bình phong, cau mày dừng bút: "Vào đi."

"Bệ hạ." Trong tay Chu Hỉ ôm một con bồ câu trắng, vòng qua bình phòng cung kính nói.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cảm xúc của Trọng Lục dịu lại, vẫy tay với y: "Lại đây."

Chu Hỉ tiến lên vài bước, cúi đầu đưa bồ câu tới.

Trọng Lục lại không đón lấy, gác bút xuống nói: "Trẫm muốn nghe ngươi đọc."

Ánh nến leo lắt, Chu Hỉ hơi khựng lại, vẫn là mở tờ thư ra, đọc từng câu từng chữ cho hắn nghe.

Biểu cảm của Trọng Lục dần trở nên hài lòng, cười lạnh lẽo: "Không tồi, lại là một chính nhân quân tử đầu óc đơn giản."

Tay Chu Hỉ lật tờ thư lại, trong mắt hiện lên ý cười nhưng rất nhanh lại trở thành cái dáng vẻ không buồn không vui kia: "Tạ công tử đúng thật là dám nghĩ dám nói."

Trọng Lục không thể phủ nhận, nhíu mày: "Nếu thật sự là dư nghiệt, sao lại dám múa may trước mặt trẫm.

"Lục" đúng thật là khả nghi nhưng không phải chỉ có mình cái này, Tạ Lăng Du cũng đang đợi quyết định."

Nói xong, hắn xoa xoa huyệt thái dương: "Ngồi yên không nói cũng không ổn thỏa lắm, gửi chút bạc qua đi.

Bắt lấy cái tên phế vật ở Thanh Thành, mấy ngày nữa xử trảm.

Ngươi viết bức thư hồi đáp hắn đi."

Chu Hỉ cúi đầu, không nhìn ra cảm xúc, nhỏ giọng nói: "Vâng."

——————

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!