Chương 10: Nhất Định Phải Được

Trời tờ mờ sáng, phòng ngoài cách đó không xa truyền tới tiếng ngáp và tiếng đi loạt xoạt của Hà võ quan.

Tạ Lăng Du mở mắt, trở tay vỗ Mạnh Nghị ngủ thành hình chữ X.

Hai người rửa mặt, giả vờ tỉnh táo xuống lầu.

Hà võ quan tối qua ngủ rất say, bây giờ khuôn mặt ngăm đen cũng hiện lên vài phần hồng hào.

Mạnh Nghị nhân lúc hắn không chú ý hung hăng lườm một cái, rất là căm ghét.

Tạ Lăng Du nhìn thấy hết, mím môi cười.

Nhưng nghĩ đến hôm nay sẽ đến Hạ phủ, mấy ngày nữa lại phải nhìn thấy cái tên khó ưa kia, khóe miệng cong lên dần hạ xuống.

Vụ Kình Lạc dần biến mất ở phía chân trời, một mảnh xanh lục hoàn toàn bao phủ lấy nó ở phía sau.

Tạ Lăng Du thu hồi tầm mắt, chọn nơi này là nơi dưỡng lão sau này.

Xuất thân của Hạ gia là phú thương, mấy năm nay tiểu bối có chút tài cán mới có thể có liên hệ với triều đình.

Tạ Lăng Du và Hạ Uý là lớn lên cùng nhau.

Mẫu thân của Tạ Lăng Du vì sinh hắn mà mất, cha mẹ phu thê tình thâm, vì vậy Tạ Kinh Huyền bị đả kích, nhìn thấy con nhỏ tâm trạng cũng rất phức tạp.

Mẹ của Hạ Úy xót đứa nhỏ, liền chủ động xin chăm sóc.

Tạ Lăng Du vẫn luôn coi nơi này là ngôi nhà thứ hai.

Cha Hạ

- Hạ Mẫn có quan hệ làm ăn với Tạ gia, mẹ Hạ là nữ nhi của một nhánh Tạ gia cũng coi như thân thiết với Tạ Kinh Huyền.

Tạ Lăng Du gọi phu thê Hạ gia một tiếng "cha nuôi", "mẹ nuôi".

Hạ gia giàu có hiển hách, phủ đệ vô cùng hoa lệ, bảng hiệu là vàng khảm ngọc, hai thần thú trước cửa ngậm dạ minh châu trong miệng, đồ trang trí trong nhà đều là đồ sưu tầm.

Từ xa đã thấy bảng hiệu Hạ phủ, Tạ Lăng Du không khỏi có chút cảm giác gần về đến nhà.

Tay nắm chặt dây cương, đã nhiều năm không về...

"Ca! Ca!"

Tạ Lăng Du không dấu được ý cười, chưa thấy người đã trả lời trước: "Ơi!"

Chỉ thấy một bóng người đã sớm ngồi xổm ở của Hạ phủ, thấy hắn tới liền nhảy cẫng lên, phủi phủi quần áo, cũng mặc kệ nhiều người chống hông nói lớn, lộ ra hai cái răng nanh nổi bật.

Người qua lại đầu đường cuối ngõ đều tò mò nhìn bọn họ, vừa nhìn đã nhận ra hắn, sôi nổi cười thân thiện.

"Đây là công tử Hạ gia, ở đây từ bé rồi."

"Lúc đấy vẫn còn là một đứa bé, bây giờ đã thành đại công tử rồi.

Cuối cùng cũng về nhà..."

Đám người nói khe khẽ nhưng đều là lời thiện ý.

Tạ Lăng Du loáng thoáng nghe được một chút, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Hà võ quan liếc nhìn hai người bọn họ, lẳng lặng quan sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!