Đi tới trước mặt cung nữ bị trượng tễ, Tề Tĩnh Uyên dừng lại, cung nhân cùng thị vệ bốn phía đều lặng lẽ quỳ trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên một phần.
Thân thể cung nữ đã cứng ngắc, máu nhuộm đỏ mảnh đất trống dưới thân nàng, biểu tình cuối cùng trên đời mà nàng lưu lại nơi này là thống khổ, bất lực cùng tuyệt vọng.
Tề Tĩnh Uyên mặt mày rủ xuống, thần sắc trên mặt tối tăm không rõ, thấp giọng sâu xa nói: "Chết cũng quá khó coi, rốt cuộc là người trong cung của thái hậu nương nương, hoàng thượng cùng thái hậu nương nương trong lòng đầy từ bi, sợ là không chịu nổi những thứ này.
Nhanh khiêng người xuống đi, đừng dọa sợ hoàng thượng cùng thái hậu nương nương, cũng miễn cho thái hậu nương nương nhìn thấy cố nhân liền thương tâm."
Thị vệ quỳ trên mặt đất nghe thấy như thế đáp một tiếng, vội vàng đứng dậy khiêng cung nữ đã chết đi.
Trong lúc này, có người chần chờ lộ vẻ khó xử, một bộ muốn đi hỏi xin ý kiến của thái hậu cùng tiểu hoàng đế một chút.
Chỉ là khi nhìn đến ánh mắt như cười như không của Tề Tĩnh Uyên, lại kinh hoảng cúi đầu.
Sau khi người bị khiêng xuống, Tề Tĩnh Uyên nhàn nhạt nói: "Lâm Khê, đi thôi."
Tạ Lâm Khê đáp: "Vâng, Vương gia."
Thời điểm thân ảnh của hai người hoàn toàn biến mất khỏi Nhân Thọ cung, bàn tay của thái hậu gắt gao bấu chặt vào ghế quý phi.
Móng tay thẳng dài tô vẽ đậu khấu cũng vì dùng sức quá mức mà gãy mất hai cái, nàng cực lực muốn áp chế lại nội tâm phẫn nộ của mình, chẳng qua là không mấy hữu dụng.
Cảm xúc ở trong lòng vẫn cứ hiện lên mặt mấy phần, điều này khiến cho vẻ mặt của nàng ta thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Nhưng nàng rất khắc chế, trước khi vẫy lui cung nhân trong điện cũng không nói một câu có liên quan đến Tề Tĩnh Uyên.
Người người đại Tề đều biết, Nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, cung nữ hoặc nội giám của Nhân Thọ cung ai là mật thám của y cũng không biết được.
Trong mắt thái hậu, hoàng đế tuổi nhỏ, phương diện danh vọng không cách nào so sánh với Tề Tĩnh Uyên.
Nàng có thể làm một ít chuyện quá cách, nhưng hoàng đế lại không thể, tránh bị Tề Tĩnh Uyên nắm lấy nhược điểm.
Chờ bốn phía không còn ai, cửa điện bị đóng lại, thái hậu hít sâu mấy hơi, tận lực dẹp loạn tức giận trong lòng.
Thái hậu Hạ Uyển là một mỹ nhân, hôm nay là vậy, trước đây cũng vậy.
Nhìn một cái liền thấy nhan sắc xinh đẹp bức người, vì xuất thân nhà tướng, giữa chân mày còn mang một tia anh khí, là mỹ nhân rất linh động.
Năm đó khi gả cho tiên hoàng, tiên hoàng vẫn còn là hoàng tử, nàng trở thành hoàng tử phi.
Thân thể tiên hoàng vẫn luôn không tốt, lại là người nhu nhược, có một số việc biết rõ là sai, nhưng được người bên cạnh dỗ dành liền sống chết mặc bay.
Hắn vì nguyên cớ thân thể nên tuy rằng phi tử hậu cung không ít mà vấn đề con cái cũng có chút gian nan.
Thái y dụng tâm điều trị, qua mấy năm Hạ Uyển mới sinh được Tề Ngọc, hoàng tự trong hậu cung có thể thuận lợi sống sót cũng chỉ có Tề Ngọc, những hài tử khác không phải là không có bảo vệ, chính là bảo vệ rồi nhưng không thể thành người.
Tiên hoàng nhu nhược, nhưng lại biết cách dùng người tài, thời điểm qua đời mới hai mươi sáu tuổi.
Người tiên hoàng tin tưởng nhất là Tề Tĩnh Uyên, lâm chung liền đem Tề Ngọc cái gì cũng không biết giao cho Tề Tĩnh Uyên.
Năm đó thái hậu cũng chỉ hai mươi lăm tuổi, tiên hoàng vốn muốn cho nàng tuẫn táng, mà nhìn thấy thái hậu ôm thật chặt Tề Ngọc đứng ở đầu giường hắn không một tiếng động rơi nước mắt.
Mỹ nhân như hoa, âm thầm khóc lên là mỹ cảnh thê lương khiến người tan nát cõi lòng.
Tiên hoàng nhìn mỹ nhân cùng hài tử tuổi nhỏ trầm mặc rất lâu, nói câu thôi thôi, chuyện tuẫn táng cũng coi như thôi.
Nghĩ đến chuyện cũ, sắc mặt thái hậu rất phức tạp.
Nàng biết tiên hoàng cuối cùng là phòng bị nàng, tiên hoàng sợ Tề Ngọc quá nhỏ, nàng sẽ dùng thân phận thái hậu mà chuyên quyền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!