Chương 57: (Vô Đề)

Lời nói của Tả Nhiên giống như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi trào, nổ vang bùm bùm.

Tất cả mọi người trước tiên là nhìn sang Tả Nhiên, sau đó lại đồng loạt nhìn sang Tề Tĩnh Uyên, trong này bao gồm cả Tạ Lâm Khê.

So sánh với những người khác đang khiếp sợ và bất an, Tạ Lâm Khê nhìn gương mặt bình tĩnh của Tề Tĩnh Uyên, trong lòng chỉ có đau lòng.

Tề Tĩnh Uyên chưa từng nhắc qua chuyện này với hắn, hắn không biết Tề Tĩnh Uyên có biết chuyện này hay không.

Nhưng hắn có thể xác định, thái hậu trong cung khẳng định biết, thái hậu căm thù Tề Tĩnh Uyên những năm qua cũng có giải thích.

Thái hậu biết, vậy người hoàng đế kia thì sao? Lúc trước tiểu hoàng đế chủ trương giết Tả Mẫn, vậy có phải là muốn vĩnh viễn chôn vùi bí mật này hay không.

Tâm niệm hơi đổi, Tạ Lâm Khê nhanh chóng liếc mắt nhìn hoàng đế đang ngồi trên long ỷ một cái.

Tiểu hoàng đế trố mắt giật mình ngồi ở chỗ đó, thần sắc bừng tỉnh, nhất thời khiến người khác không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.

Người đứng trên triều đình đều bị lời nói của Tả Nhiên trấn trụ, bên tai vang lên ong ong, thật giống như có cái gì đó đang gõ vào đầu của mình, bao gồm cả Hạng Danh đang quỳ trên đất cũng ngây ngẩn cả người.

Nhìn Tả Nhiên tuổi nhỏ mà trong mắt lại tràn đầy phẫn hận, hắn đột nhiên lỡ miệng mà nói ra: "Ngươi làm sao..."

Lời còn chưa dứt, hắn miễn cưỡng cắn chặt đầu lưỡi, nhưng trong lòng có chút kinh hoảng.

Một bước sai ngàn bước sai, hắn xem thường Tả Nhiên, căn bản không nghĩ tới hắn sẽ biết đến bí mật riêng tư đến cỡ này, cho nên tại thời điểm bị vạch trần mới có thể tâm thần hoảng loạn như vậy.

Một câu nói này hắn sợ là không thể chết tử tế .

Tả Nhiên tỉnh táo nở nụ cười, hắn nói: "Phụ thân ta chính là vì biết chuyện này nên mới bị giết, có người không muốn để cho hắn nói ra.

Còn việc này là thật hay giả, Thái phó đương triều cùng thái hậu nương nương là rõ ràng nhất.

Thảo dân chỉ có một chuyện vẫn không hiểu được, nếu đã là ý chỉ của tiên đế, tại sao người trong thiên hạ lại chưa từng nghe nói có phần ý chỉ này, người biết được thì toàn gia đều phải vì thế mà mất mạng, đây là đạo lí gì."

Tầm mắt của mọi người lại từ trên người Tề Tĩnh Uyên chuyển qua Quý Minh Nghị.

Quý Minh Nghị đứng đó không nhúc nhích, hắn mặt không cảm xúc đứng, nhưng trong lòng lại đang nghĩ vừa nãy những người kia tại sao không đánh chết Tả Nhiên đi.

Chuyện đến nước này, hắn chỉ có thể không thừa nhận việc này.

Bằng không liên luỵ càng nhiều.

Việc Nhiếp chính vương có thể trở thành hoàng đế, trừ hắn cùng thái hậu ra sẽ không có người bên cạnh biết.

Bây giờ bị Tả Nhiên nói ra, còn cứ buộc chặt với Hạng Danh, nếu nhận việc này, thế nhân sẽ hỏi chuyện đến cả Nhiếp chính vương cũng không biết, Hạng Danh lại không phải tín thần của tiên đế, đại sự cỡ này làm sao biết được.

Tất nhiên sẽ nghĩ đến là hắn mở miệng nói cho Hạng Danh, tiện đà liền có thể liên tưởng càng nhiều, đứng trên triều đình, có ai lại không có tâm nhãn, không có tâm nhãn thì không chết cũng bị đuổi ra khỏi triều đình .

Đặc biệt là ở thời điểm mấu chốt này, Quý phủ sắp có một vị hoàng hậu.

Hắn vốn sắp có được thanh danh, hiện tại sơ sót một cái, tiếng tốt liền thành tiếng xấu.

Mấu chốt nhất chính là danh vọng của Tề Tĩnh Uyên vốn đã thịnh, việc này một khi xác định, khó bảo toàn không ai lại không động tâm tư khác, đến lúc đó hắn chẳng phải là dùng làn trúc lấy nước, là công dã tràng rồi hay sao.

Trong lòng nhanh chóng nghĩ những thứ này, dưới ánh mắt hoài nghi dò hỏi của mọi người, hắn ra khỏi hàng trầm giọng nói: "Hoàn toàn là nói bậy."

Nói xong lời này hắn nhìn về phía Tả Nhiên.

Thân là Thái phó đương triều, quan uy vẫn phải có.

Hắn quét mắt nhìn Tả Nhiên một cái như vậy, rất sắc bén, khiến người khác cảm thấy tê cả da đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!