Chương 55: (Vô Đề)

Tề Hàn Chương đến đây đã nằm trong dự liệu của Tạ Lâm Khê.

Hắn ngăn cản tiểu hoàng đế, ngăn cản Quý Minh Nghị, không lý nào lại không ngăn cản Tề Hàn Chương, thế là lời giải thích nói với tiểu hoàng đế cùng Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê hướng đến Vân Nam Vương thế tử đang thất lạc cực điểm nói một lần nữa.

Tề Hàn Chương không có thân phận như Quý Minh Nghị, cũng tìm không được tiểu hoàng đế làm hậu thuẫn, vì thế hắn gom lại con ngươi thấp giọng nói: "Nếu hoàng thúc vì bệnh không triệu kiến, vậy bọn ta chờ hoàng thúc khỏi bệnh rồi lại tới vấn an."

Tạ Lâm Khê thần sắc bình tĩnh gật gật đầu, nói câu thế tử đi thong thả.

Mấy ngày nay trong lòng Tề Hàn Chương vẫn luôn loạn tung tùng phèo, hắn không biết Tề Tĩnh Uyên làm như vậy là có ý gì.

Có lúc hắn sẽ nghĩ, có phải là mọi tâm tư của chính mình đều bị Tề Tĩnh Uyên nhìn thấu, hắn cực kỳ có lòng tin với bản thân, nhưng này lần hắn không khỏi hoài nghi chính mình đến cùng có làm chuyện gì lộ ra sơ sót rồi hay không.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, rất lâu, ở trên người mình cũng không phát hiện vấn đề gì.

Nhưng hắn không dám nghĩ theo hướng tốt, bởi vì thân thế phơi bày ra ngoài sáng, hiện tại trong ngoài đều không phải người.

Vân Nam Vương bên kia, hắn không thể thuận thuận lợi lợi trở lại, cho dù có trở về, Vân Nam Vương không dùng roi đánh chết hắn đã là cực độ.

Kinh thành bên này, tâm tư của hắn thái hậu đã biết được.

Thái hậu đã phái người ám chỉ hắn phải đối lập với Tề Tĩnh Uyên, thu hút tầm mắt cùng lực lượng của Tề Tĩnh Uyên.

Mà hắn lúc này đã không còn cơ hội lựa chọn gì cả, nhược điểm đang bị người khác nắm trên tay, chính mình chỉ có thể mặc người xâu xé, cái cảm giác này thực sự là gay go đau đớn.

Nhưng hắn không thể không vào cung, gặp được Tề Tĩnh Uyên, xác định thái độ của người này rồi hắn mới có thể tiếp tục đi bước kế tiếp.

Tề Tĩnh Uyên cáo ốm không tiếp khách, Tề Hàn Chương không biết là thật hay giả.

Vô luận thật giả, hắn đều chỉ có thể làm như là thật.

Chỉ là lúc gần đi, hắn vẫn nhìn về phía Tạ Lâm Khê, thần sắc hơi nghi hoặc, có chút bi thương có chút cô đơn hỏi một câu: "Tạ thống lĩnh, hoàng thúc y vì sao phải phát chiếu Vân Nam, cứ như vậy, trong lòng phụ vương ta chẳng phải là biến thành hạng người ăn cây táo rào cây sung sao? Ngày sau ta sợ là không còn mặt mũi lại về Vân Nam nữa."

Tạ Lâm Khê bình tĩnh nhìn hắn, sau đó thở dài nói: "Thế tử chớ suy nghĩ nhiều, Vương gia làm bất cứ chuyện gì đều có ý nghĩ của chính mình.

Nguyên do việc này, chờ Vương gia khỏi bệnh rồi ngươi chính miệng hỏi y là được."

Vừa nghe chính mình còn có thể nhìn gặp Tề Tĩnh Uyên, trong lòng Tề Hàn Chương khoan khoái hai phần, chỉ là thần sắc trên mặt lại không có gì thay đổi, tiện đà như vậy cười khổ một tiếng, nói: "Tạ thống lĩnh quanh năm đi theo bên cạnh hoàng thúc, sâu sắc được hoàng thúc yêu thích, có một số việc đến ngươi cũng không biết thì ta có thể nói cái gì được đây."

Tạ Lâm Khê khẽ cau mày, nhìn về phía Tề Hàn Chương đang thấp thỏm bất an, ngữ khí thân thiện thêm hai phần: "Thế tử không phải nghĩ nhiều, đi về trước đi."

Tề Hàn Chương cười khô khốc với hắn một cái, lúc này mới quay người rời đi.

Chờ sau khi bóng lưng người hoàn toàn biến mất, Tạ Lâm Khê đứng xa xa trước cửa điện, giống như một toà môn thần, quan sát nhằm chặn lại hết thảy quỷ mị ma quái.

Chỉ là Tề Tĩnh Uyên xót hắn, cũng không lâu sau, Kim Nhất liền vô cùng lo lắng đi tới, đầy mặt u sầu nói: "Tạ thống lĩnh, thuốc nấu xong rồi, Vương gia đang nổi nóng đây.

Ngự y thông báo, thuốc này phải dùng đúng giờ, nếu như trì hoãn canh giờ vậy liền không dễ khỏi bệnh nữa.

Những người khác cũng không dám khuyên nhủ Vương gia, vẫn là làm phiền Tạ thống lĩnh đi một chuyến."

Tạ Lâm Khê yên lặng chốc lát, sau đó cùng Kim Nhất đi vào trong điện.

Chờ đến bên trong điện, Kim Nhất canh giữ ở trước cửa điện, Tạ Lâm Khê đẩy cửa mà vào, chỉ thấy người bị bệnh trong lời đồn đang lười nhác nằm trên tháp mềm, một tay cầm sách một tay ăn hoa quả tươi nhất.

Nghe đến tiếng vang, y đến mí mắt cũng không thèm nhấc một chút nói: "Đuổi hết người đi rồi?" Thời điểm y nói lời này ngữ khí có chút kỳ quái, có hơi không giống như bình thường.

Tạ Lâm Khê chẳng biết vì sao, nhưng vẫn đi lên phía trước nói: "Đều đi rồi."

Tề Tĩnh Uyên tiện tay đặt sách một bên, ngồi thẳng người: "Tề Hàn Chương cũng tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!