Chuyện này tất nhiên cũng không phải chỉ là tưởng tượng mà ra.
Từ xưa tới nay tế bái cũng có chú ý, đặc biệt là người làm chất tử ở kinh thành, lại thêm vào nguyên nhân tiểu hoàng đế thân thể suy yếu, sơ sót một cái liền bị người hữu tâm bẩm tấu lên nói là nguyền rủa hoàng thượng.
Nếu không phải là người thân ruột thịt, Tề Hàn Chương làm sao có khả năng dâng hương trong phủ của chính mình.
"Nếu như đúng là như vậy ngược lại cũng tốt." Tề Tĩnh Uyên hơi híp lại cặp mắt thanh lạnh kia mà nói: "Bản vương đối đầu trực diện với Vân Nam Vương có chút đau đầu, nếu như có thể chứng minh thế tử kia của hắn không vào kinh, vậy bản vương liền có lý do gây khó dễ, đây coi như là đang tặng ta một cái gối đầu nhân lúc buông ngủ đi."
Không quản Vân Nam Vương xuất phát từ mục đích gì mà để Tề Hàn Chương này đi vào kinh, đối với người trong thiên hạ mà nói, hắn chính là phạm vào tội khi quân.
Nếu như Vân Nam Vương muốn quang minh chính đại xuất hiện ở kinh thành, càng sẽ không thể, đứng không lọt chân.
Y cũng không phải muốn một lần nhấn chết Vân Nam Vương, chỉ cần có thể vượt qua khoảng thời gian này, chờ tất cả ở kinh thành ổn định lại, y liền có lý do đi thu thập Vân Nam, triệt để tiếp quản khối đất phong hoa này trong phạm vi của kinh thành.
Không ai lại thích trước cửa nhà mình có đầu hổ chằm chằm sư tử, Tề Tĩnh Uyên cũng không ngoại lệ.
Tạ Lâm Khê hiểu ý y, nói: "Nếu như đúng là như vậy, vậy bây giờ thế tử là ai?"
Tề Tĩnh Uyên trầm ngâm chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Không cần biết hắn là ai, ở trong mắt Vân Nam Vương, ở trong lòng người của kinh thành, hắn chính là Vân Nam Vương thế tử.
Điểm ấy, trước khi chúng ta chưa bắt được chứng cứ của Vân Nam Vương sẽ không có thay đổi gì."
Tạ Lâm Khê hờ hững ừm một tiếng.
Tề Tĩnh Uyên cảm thấy hắn có tâm sự, tiến lên một bước đi tới bên cạnh hắn, trầm giọng nói: "Vô Song ca ca, ngươi làm sao vậy."
Một tiếng Vô Song ca ca này của y có chút trêu chọc, khiến đầu quả tim của Tạ Lâm Khê run lên.
Tề Tĩnh Uyên thường thì chỉ ở thời điểm ám muội mới gọi hắn Vô Song ca ca, âm thanh đứt quãng, cố ý làm hắn tức giận.
Còn nếu như ở ban ngày, vậy chính là đang lo lắng cho hắn.
Tạ Lâm Khê lấy tay lau mặt một cái, nghĩ thầm có thể là sắc mặt của chính mình quá khó coi, cho nên mới khiến người này lo lắng thành như vậy.
Hắn cắn cắn chân răng một chút, để cho mình thanh tỉnh, nói: "Ta chỉ là đang suy nghĩ, thế tử những năm này vẫn luôn ở kinh thành, chưa bao giờ chủ động liên lạc với Vân Nam bên kia.
Hàng năm nếu muốn biết tin tức của Vân Nam, phải chờ Vân Nam Vương phái người tặng đồ cho hắn...! Vân Nam Vương không đến nỗi tùy tiện tìm một người xa lạ đảm nhiệm vị trí thế tử, như vậy quá không an toàn, quá dễ dàng khiến người bắt được nhược điểm."
"Vân Nam Vương con đàn cháu đống, tùy tiện chọn ra một thứ tử của hậu viện đảm nhiệm vai trưởng tử cũng không khó.
Huynh đệ cùng cha luôn có điểm giống nhau, hơn nữa còn có một mối ràng buộc, như vậy dễ dàng bắt bí hơn.
Nói cho cùng, chỉ là không được sủng ái yêu thương, tùy ý bị vứt bỏ mà thôi."
Thứ tử kia cũng có mẫu thân, cũng có người thân.
Nếu như muốn người thân lưu lại Vân Nam được an toàn, vậy thì hắn ở kinh thành tất yếu phải làm cái thế tử này cho tốt, không thể để người khác phát hiện trong này có vấn đề.
Cho dù là người thân thiết nhất chết rồi, cũng không thể quang minh chính đại đi tế bái, chỉ có thể lén lút đốt hương nến cùng tiền giấy nhiều hơn một chút, để chúng thuận dòng sông chảy đến nơi trong lòng.
Bởi vì mặt nạ ở trên mặt mang quá lâu, đã không có cách nào tháo xuống.
Nói cho cùng, đây chỉ là vận mệnh của một quân cờ bị bỏ rơi mà thôi.
Liền giống như hắn, mẫu thân thân sinh là nữ nhi của tội thần, thân phụ là tướng tài.
Hắn bị người khác phát hiện, mẫu thân vì để hắn có thể sống sót, một lần đại hỏa thiêu sạch cả viện tử mà nàng chưa bước ra khỏi cửa được mấy lần, cha ruột tự mình đưa hắn cho người khác, từ đó cũng không gặp lại.
Cứ như vậy bị bỏ quên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!