Trong lòng Hạ Vận không khỏi suy nghĩ về Tạ Lâm Khê.
Chỉ là hắn mới vừa suy nghĩ một chút, Tề Tĩnh Uyên đã ngáp một cái xuất hiện.
Tề Tĩnh Uyên không ăn mặc giống như trên triều đình, khá là thư thả.
Mái tóc y thậm chí còn có chút ngổn ngang, không hề lạnh lùng như lúc lâm triều, đột nhiên nhìn qua còn có mấy phần tiêu sái khi y còn là Thân vương năm đó.
Nhìn thấy Hạ Vận ở đây, trên mặt Tề Tĩnh Uyên chợt lóe vẻ kinh ngạc.
Cử chỉ này, lần thứ hai từ mặt bên chứng minh Tạ Lâm Khê ở trong lòng y đặc biệt bất đồng, quan hệ giữa hai người sợ là so với trong tưởng tượng còn thân mật hơn nhiều.
Nhận ra điều này khiến Hạ Vận có chút xuất thần.
Kỳ thực rất nhiều người ở đáy lòng đều ngầm thừa nhận Tạ Lâm Khê là một cây đao của Tề Tĩnh Uyên.
Thân là một cây đao, vận mệnh phần lớn là bị bẻ gẫy, cuối cùng là dập tắt, ngày sau ở trên sử sách cũng chỉ lưu lại một cái danh nịnh thần mà thôi.
Nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy.
Tề Tĩnh Uyên đối với Tạ Lâm Khê tín nhiệm đến cực điểm, ít nhất ở trước mặt hắn căn bản không cao cao tại thượng, không thể với tới giống như là ở trước mặt người ngoài.
Nhìn Hạ Vận rơi vào trong trầm tư, Tề Tĩnh Uyên cũng không có bịt tai trộm chuông đi trừng trị chính mình, y thần sắc tự nhiên ngồi ở bên cạnh, nói một tiếng Hạ Quốc công.
Hạ Vận ngẩng đầu, tập trung ý chí, rất nhanh cùng Tề Tĩnh Uyên nói đến chuyện Vân Nam.
Tề Tĩnh Uyên mặt mày mang theo vẻ buồn rầu nói: "Không thu được thuế của Vân Nam, là một chuyện rất không tốt.
Cảnh nội Đại Tề vận chuyển đường sông nhiều, thường xuyên cần khơi thông, mùa mưa đến ai cũng không thể bảo đảm có lũ lụt hay không.
Sợ là thu hoạch năm nay của những nơi khác cũng không ra sao, cuộc sống của dân chúng trải qua gian nan, cũng không thể gia tăng thuế má."
Hạ Vận gật đầu đồng ý, tăng thuế, càng mang nghĩ là có người chưa nộp thuế.
Thời điểm dân chúng không có cách nào sống tiếp, liền dễ dàng xuất hiện hiện tượng quan bức dân phản.
Hắn là võ tướng, không sợ chết trận ở biên quan, lại sợ cầm trong tay lưỡi dao sắc đối địch với dân chúng đại Tề tay không tấc sắt.
Tề Tĩnh Uyên nói: "Vậy Hạ Quốc công có thể có biện pháp gì để phía Vân Nam sớm ngày nộp bù thuế không."
Ánh mắt rất chân thành, câu hỏi cũng rất thành khẩn.
Hạ Vận biết phương diện liên quan đến dân sinh xưa nay y sẽ không làm nhiễu chuyện, vì dân chúng đại Tề mà từng đắc tội không ít người.
Cái này cũng là điểm trong lòng hắn tương đối bội phục Tề Tĩnh Uyên.
Lại nói đến việc thu thuế Vân Nam, việc liên quan đến lợi ích của tất cả mọi người đại Tề, không phải là chuyện của mình Tề Tĩnh Uyên.
Hạ Vận ở trong lòng nghiêm túc suy tính một phen, nói: "Năm đó Thái tổ cùng Vân Nam Vương có ước hẹn, chỉ cần Vân Nam Vương không có phản tâm, kinh thành sẽ không nhúng tay vào việc của Vân Nam.
Bây giờ nhiều năm qua đi, địa giới Vân Nam càng ngày càng không dễ khống chế, cũng không biết nếu như Thái tổ biết sẽ có ngày hôm nay, sẽ hối hận quyết định ngày đó hay không."
Lời này nói đến về sau, thậm chí mang theo mấy phần xem chuyện cười.
Chỉ là ý tứ bọn họ đều hiểu, quyết định của Thái tổ năm đó quả thực là treo trên đầu hậu thế một lưỡi dao sắc.
Sơ sót một cái liền sẽ bị lưỡi dao sắc bén này cắt đứt cổ.
"Thái tổ có hối hận hay không bản vương không biết, bản vương chỉ biết Vân Nam bây giờ là căn xương cứng, không dễ gặm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!