Chương 38: (Vô Đề)

Tạ Lâm Khê vẫn cảm thấy Quý Minh Nghị là một tên cáo già.

Hắn từng đã dạy học cho tiên hoàng cùng Tề Tĩnh Uyên, học thức bây giờ thân là Thái phó, ở trên triều đình thường xuyên ba phải, mà một khi có chuyện gì thì lại lập tức nghĩ Tề Tĩnh Uyên cùng tiểu hoàng đế là hai phương hướng đối lập.

Nói chung, dưới cái nhìn của Tạ Lâm Khê, Quý Minh Nghị làm tất cả những thứ này rất không công bằng, thật giống như Quý Minh Nghị hắn đối với tiên hoàng, đối với tiểu hoàng đế là thần tử trung thành nhất, còn Tề Tĩnh Uyên lại là một tặc nhân rắp tâm hại người.

Đương nhiên, những người sống trên đời này, trong lòng vẫn luôn có thiên vị.

Tựa như hắn vậy, mới bắt đầu đã đứng về phía Tề Tĩnh Uyên, chỉ cần có người gây bất lợi với Tề Tĩnh Uyên, hắn liền xem người kia là địch nhân.

Cho nên đối với người như Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê vẫn luôn không mặn không nhạt mà quan sát.

Trên triều đình giữa hai người không có giao tình gì, dưới triều đình lại càng là hai người phổ thông hết sức xa lạ.

So với Tạ Lâm Khê thờ ơ, Tề Tĩnh Uyên đối với Quý Minh Nghị cũng có chút tình cảm phức tạp.

Người nọ là lão sư của y, là người y tôn kính, cũng là người trên triều đình có thể hạn chế được y.

Tình cảm huynh đệ giữa Tề Tĩnh Uyên cùng tiên hoàng có Quý Minh Nghị là nhân chứng.

Bây giờ Quý Minh Nghị là Thái phó, là chứng cứ tiên hoàng lưu lại phòng bị Tề Tĩnh Uyên.

Đối với việc tiên hoàng làm như vậy, đời trước Tề Tĩnh Uyên không cảm thấy thương tâm, đời này càng sẽ không thương tâm.

Thời điểm tiên hoàng chết bệnh, tiểu hoàng đế còn là một hài tử cái gì cũng không hiểu, thân thể suy yếu đến mức không biết có thể sống đến thành niên được hay không.

Người bình thường còn vì một phần gia nghiệp mà có thể huyên náo đến gia đình không yên, huynh đệ trở mặt, phụ tử thành thù, càng không nói đến phần gia nghiệp này là toàn bộ đại Tề.

Thân là Nhiếp chính vương cùng thân là hoàng thượng cuối cùng vẫn là không giống nhau.

Lòng người dễ đổi, Tề Tĩnh Uyên rất trẻ, chờ đến khi tiểu hoàng đế thành niên, y là đang ở thời điểm chính trực phong hoa, khi đó tình huynh đệ bị mài mòn đến mức độ nào cũng không ai biết, y có nguyện ý trả lại triều chính hay không ai cũng không nói chắc được.

Cho nên Quý Minh Nghị là người được tiên hoàng lưu lại nhằm nhắc nhở Tề Tĩnh Uyên.

Những năm qua Tề Tĩnh Uyên làm việc không thẹn với lương tâm, đối với Quý Minh Nghị cũng là như thế.

Dù cho hai người có lúc ý kiến bất đồng, Tề Tĩnh Uyên vẫn đối xử với hắn như lão sư, chưa bao giờ nghĩ qua sẽ làm hại hắn.

Bây giờ Quý Minh Nghị bị bệnh, Tề Tĩnh Uyên đến đây thăm hắn, cũng không phải dùng thân phận Nhiếp chính vương, mà là dùng thái độ của học trò đến đây.

Đến gặp Quý Minh Nghị, bên cạnh y ngoại trừ Tạ Lâm Khê thì ngay cả Kim Nhất cũng bị để lại bên ngoài.

Tạ Lâm Khê kỳ thực không quá muốn nhìn đến gương mặt già nua kia của Quý Minh Nghị, Chỉ là hắn thấy Tề Tĩnh Uyên tâm tình không quá tốt, mới yên lặng bồi tiếp y.

Gặp được người, hắn chỉ chào hỏi một cái rồi ở bên cạnh nhìn Tề Tĩnh Uyên là được.

Người một khi bị bệnh sẽ không có tinh thần gì nhiều, Quý Minh Nghị cũng không ngoại lệ, tinh thần không ăn thua, sắc mặt xanh biếc, nhìn như vậy già hơn rất nhiều.

Bên trong phòng hắn cũng không có người khác, nhi tử tôn tử của hắn vốn là đang ở đây, bị ông lão nói một câu ta và Vương gia nói chuyện các ngươi ở đây chướng mắt vô cùng, đuổi đi hết rồi.

Những người khác của Quý gia không dám phản bác Quý Minh Nghị, lại sợ đắc tội Tề Tĩnh Uyên, đứng ở nơi đó do dự một một hồi.

Cũng may Tề Tĩnh Uyên rất nể tình, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: "Lão sư là sợ bọn họ nghe chúng ta tán gẫu phiền chán đi."

Những người khác vội hỏi, không dám không dám.

Sau đó lại nói Quý Minh Nghị đến canh giờ nào phải uống thuốc, xong liền lần lượt lui xuống.

Chờ bọn hắn đi rồi, Quý Minh Nghị liếc mắt nhìn Tạ Lâm Khê một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!