Tạ Lâm Khê vừa nghe lời này, lông mày vặn một cái, ánh mắt sắc bén: "Việc này còn có ai biết không? Đã kiểm chứng thân phận chưa?" Việc Tả gia bị diệt môn vốn giao cho Hình bộ đi kiểm chứng, Thiên Ngục Tư không có nhúng tay, cho nên việc này hắn thật sự là chưa từng nghe qua.
Tống An lắc đầu, nói: "Không có người khác biết được, lần này vừa đến dã đụng phải tuyết tai của Vạn An, hoàng thượng thân thể không tốt, sắc mặt Vương gia lại khó coi như vậy, chuyển đến hướng nào cũng đều nghẹn chết người, ai dám đi đâm đầu làm liều đây.
Vạn An hỗn loạn thật vất vả mới có Tần Niệm tiếp nhận, nhưng mới được mấy ngày đã xảy ra chuyện sinh thần của thái hậu."
"Nguồn căn của mọi chuyện chính là từ việc xây dựng Thánh Lân đài, ta cảm thấy hiện tại thái hậu nhớ tới Tả Mẫn sợ là hận không thể ăn thịt, uống máu của hắn đi.
Còn nữa, Tả gia bị diệt môn, bất kể nói thế nào đều là một sự kiện thảm sát, hiện tại có người chạy thoát, nếu như bị người giật dây biết được, vậy rất dễ xảy ra chuyện lớn."
"Về phần thân phận của người nọ, Tả Mẫn không phải là có một tiểu nhi tử sao, ta cảm thấy rất có thể là hắn."
Từ thái độ của Tống An có thể thấy được, hắn đối với việc thái hậu xây dựng Thánh Lân đài đón sinh thần khá là xem thường, lời nói cũng không có thập phần tôn kính.
Hắn tín nhiệm chính là Tề Tĩnh Uyên, dù cho y chỉ là một Vương gia.
Nếu như có một ngày Tề Tĩnh Uyên muốn leo lên đế vị, Tống An nhất định là sẽ ủng hộ về phe y.
Trong lúc nhất thời, Tạ Lâm Khê đột nhiên cảm thấy, Tề Tĩnh Uyên để hắn đến đây gặp Tống An không chỉ là muốn hỏi việc Tả gia bị diệt môn, càng nhiều hơn chính là muốn để mình biết lập trường của Tống An.
Tề Tĩnh Uyên đang để hắn chậm rãi tiếp xúc với những thế lực của y.
Nghĩ tới đây, Tạ Lâm Khê mím môi một cái.
Những năm này Tề Tĩnh Uyên làm Nhiếp chính vương thanh danh vốn chẳng ra sao, người đứng phía sau y cũng không ít.
Nhưng những người này phần lớn là trung lập, Tề Tĩnh Uyên có thái độ giải quyết việc chung.
Mà trong này vẫn sẽ xuất hiện một Tống An muốn đứng về phía Tề Tĩnh Uyên.
Tống An thấy Tạ Lâm Khê lại thất thần, hắn nói: "Tạ huynh, ngươi đang suy nghĩ gì?"
Tạ Lâm Khê chớp mắt, mặt không biến sắc nói: "Chỉ là đang suy nghĩ, nếu như đã có người mất tích, đương nhiên phải mau chóng tìm được.
Người này là phúc hay là họa cũng không biết được."
Tống An vừa bắt đầu còn không rõ lời này là có ý gì, chờ Tạ Lâm Khê thấp giọng nói hai chữ Vương gia, cả người hắn run lên, bừng tỉnh minh bạch.
Người chạy đi này có thể không phải là thoát được, có thể là một quân cờ, một cây kim đối với Tề Tĩnh Uyên.
Tả Mẫn là đế đảng, không nói đến chuyện hắn tham ô một ít bạc kia, nếu như không phải Thánh Lân đài có chuyện, Tả Mẫn căn bản sẽ không sao hết.
Hiện tại Tả gia bị diệt, người của Tề Tĩnh Uyên là đối tượng hoài nghi trọng điểm, bằng không hắn cũng sẽ không ở kinh thành.
Thời điểm đứa bé này xuất hiện ở kinh thành, kiếm sẽ chỉ về ai, hiện tại ai cũng không nói chắc được.
Sau Tống An nghĩ rõ ràng mọi chuyện liền cả mặt nhăn nhó, hắn nói: "Ta liền nói người ở kinh thành này, đều là cái đám ăn tim người mà, ta vốn là nghĩ chỉ cần nói hết mọi chuyện liền không có việc gì của ta nữa.
Đứa trẻ bị mất tích kia ta cũng không quá để tâm, luôn cảm thấy tìm được người tự khắc chân tướng sẽ rõ ràng.
Hiện tại xem, ta đây là ngu xuẩn vô cùng.
Tạ huynh, làm phiền ngươi nói lại với Vương gia, kinh thành không phải nơi ta nên ở, nói không chừng còn có ngày bị người khác mưu hại.
Ta tự mình biết mình, vẫn nên về Cẩm Châu của ta thì hơn, ít nhất nơi đó dân phong thuần phác."
Hắn nói lời này thành thật vô cùng, chỉ là rất không xuôi tai.
Thật giống người của kinh thành bao gồm Tạ Lâm Khê đều là những người đấu trí, còn hắn là người ngay thẳng vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!