Chương 3: (Vô Đề)

Tiểu hoàng đế Tề Ngọc bây giờ mười một tuổi, vì lúc sinh ra bị mắc lại trong bụng mẹ hơi lâu, ra ngoài rồi thân thể rất yếu.

Những năm này vẫn luôn dùng thuốc nuôi, trong một năm thì có đến nửa năm phải uống thuốc.

Có lẽ là bởi vì uống thuốc trong thời gian dài nên chỉ cần cách gần gần chút liền có thể ngửi được mùi thuốc đắng ngắt thoang thoảng.

Tiểu hoàng đế bởi vì thế mà không thể xử lý chính vụ, bình thường sau khi hạ triều đều trở về Càn Thần điện.

Mặc dù Tề Tĩnh Uyên quyền thế ngập trời, lại là Nhiếp chính vương cao quý, được hoàng đế tôn kính triều thần sợ hãi.

Nhưng thân phận của y nói cho cùng cũng chỉ là một vương gia, tiểu hoàng đế cho dù tuổi tác có nhỏ hơn nữa, trên tay không có thực quyền ra sao, hắn vẫn là hoàng đế.

Cho nên thời điểm tiểu hoàng đế có việc cần cùng y thương nghị, chỉ có đạo lý y đi vào Càn Thần điện, không thể có chuyện tiểu hoàng đế đến Cảnh Hoa điện tìm y nói chuyện.

Cái này cũng là lúc trước sau khi Ngự Sử chửi bới Tề Tĩnh Uyên rồi tự sát, tiểu hoàng đế lo sợ tát mét mặt mày chạy đến Cảnh Hoa điện tỏ rõ cõi lòng, Tề Tĩnh Uyên là người đầu tiên bị thế nhân lên án.

Hoàng đế đích thân tới chỗ ở của hắn biểu đạt áy náy, người bên ngoài nhìn vào tất nhiên là phạm vào kiêng kỵ nhất.

Sau lần kia Tề Tĩnh Uyên cũng không nói thêm gì, chỉ là cứ cười như không cười mà đối với hoàng đế có mấy lời thân thiết.

Sau đó tiểu hoàng đế ngược lại cũng không làm chuyện như vậy nữa, cũng không có dùng quyền lợi của hoàng đế triệu kiến y.

Bằng không ba ngày hai đầu lại chơi cái trò như vậy, ai cũng không chịu được.

Đến Càn Thần điện, Tạ Lâm Khê một mặt nghiêm nghị thỉnh an với tiểu hoàng đế.

Chỉ là y còn chưa quỳ xuống, đã bị tiểu hoàng đế ngăn lại: "Tạ thống lĩnh mau mau đứng dậy, không cần đa lễ."

Tiểu hoàng đế bởi vì vấn đề thân phận mà thời điểm nói chuyện đều sẽ tận lực biểu hiện ra uy nghiêm thân là đế vương nên có, chỉ là hắn rốt cuộc vẫn là một hài tử, thanh âm khi nói chuyện có chút lanh lảnh.

Tạ Lâm Khê thuận lời của tiểu hoàng đế đứng lên, nói: "Tạ ơn hoàng thượng ân điển." Sau đó hơi lui hai bước, đứng ở phía sau Tề Tĩnh Uyên nửa bước.

Trên triều đình người người đều biết hắn là thân tín bên cạnh mà Tề Tĩnh Uyên tin tưởng nhất, nể mặt mũi Tề Tĩnh Uyên cũng sẽ không làm khó dễ gì hắn, thậm chí còn có chút cung kính.

Tỷ như tại nơi này của tiểu hoàng đế, trong tình huống bình thường cũng sẽ không bắt hắn hành lễ quỳ lạy.

Thứ nhất là biểu hiện tôn trọng cùng tán đồng đối với Tề Tĩnh Uyên, thứ hai tiểu hoàng đế cũng có tiểu tâm tư của chính mình, ít nhất tỏ ra bình dị gần gũi, hoặc là cho người ta cảm giác hoàng đế sợ hãi Nhiếp chính vương, cho dù là người ở bên cạnh Nhiếp chính vương cũng không dám đắc tội.

Nói tóm lại nếu tiểu hoàng đế đã nói như vậy, hắn còn muốn khăng khăng hành lễ sẽ làm Tề Tĩnh Uyên cùng tiểu hoàng đế rất khó coi.

Huống chi hắn đối với Tề Tĩnh Uyên tuyệt không hai lòng, đối với tiểu hoàng đế nhìn như tán thưởng nhưng lại khiến người rơi vào tuyệt lộ này cũng không có tâm tư khác biệt gì, thậm chí cảm thấy như vậy rất tốt, có thể bớt đi mấy lần quỳ, hắn rất tình nguyện.

Bên này Tề Tĩnh Uyên sau khi chào hỏi hoàng đế thì ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Tạ thống lĩnh cũng ngồi đi."

Trong lòng Tạ Lâm Khê hơi kinh ngạc, ở trong mắt hắn Tề Tĩnh Uyên vẫn luôn làm việc tương đối có chừng mực, rất ít khi để người lưu lại nhược điểm.

Nhưng bây giờ y ở trước mặt tiểu hoàng đế chủ động mở miệng bảo mình ngồi xuống, thậm chí còn không hỏi qua hoàng đế, đây không thể nghi ngờ là đang phạm vào long uy.

Tiểu hoàng đế cũng sững sờ, có chút kinh ngạc cùng bất an.

Mà hắn bởi tuổi nhỏ, khống chế biểu hiện trên mặt còn chưa quá tốt, qua một hồi mới kiềm chế lại biểu tình, nhẹ giọng nói: "Hoàng thúc nói đúng lắm, người đâu, ban chỗ cho Tạ thống lĩnh."

"Ngồi ở chỗ này của ta là được rồi." Tề Tĩnh Uyên cười nói, từ trong thanh âm có thể nghe ra, tâm tình của y không tệ.

Biểu tình của Tạ Lâm Khê không mảy may biến đổi: "Đa tạ hoàng thượng, đa tạ vương gia."

Sau đó hắn ngồi xuống chỗ phía sau Tề Tĩnh Uyên.

Trong điện yên tĩnh, bốn phía cung nhân đứng yên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!