Tạ Lâm Khê nhìn như ôn hòa, nhưng thực ra lại rất khó gần gũi với người khác.
Tựa như Tề Hàn Chương, ở trong mắt người khác, hắn và Tề Hàn Chương có quan hệ không tệ, thậm chí gọi là bạn bè cũng không quá.
Nhưng nếu như không phải hôm nay Tề Hàn Chương đột nhiên xuất hiện, Tạ Lâm Khê căn bản cũng không đặc biệt nhớ đến hắn.
Đương nhiên, điều này cũng không thể nói Tạ Lâm Khê không để tâm đến người khác, nếu như Tề Hàn Chương gặp phải khó khăn gì, Tạ Lâm Khê cũng sẽ ra mặt hỗ trợ.
Chỉ là gần đây, ngoại trừ Tề Tĩnh Uyên, hắn căn bản không chia được chút tâm tư cho người nào khác.
Quan hệ của hắn và Tề Tĩnh Uyên bỗng nhiên có bước đột phá, trong mắt trong trái tim hắn tràn đầy đều là người này.
Tề Hàn Chương xuất hiện, hắn mới nhớ tới còn có một người như thế, hiện tại Tề Hàn Chương vừa rời đi, Tạ Lâm Khê cũng quăng luôn người ra sau gáy.
Đêm đó, Chương Hiển vẫn chưa bị kết tội đã tự sát.
Những người hôm sau nghe được tin tức đều có chút cảm thán, thanh thiên trong lòng dân chúng, dùng phương thức như đi hết đoạn đường cuối cùng, nhắc đến quả thực khiến người rất cảm khái.
Có liên quan đến cái chết của Chương Hiển, lần này ngược lại là cũng không mấy người dám chĩa mũi rìu về Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê.
Mặc dù có người sẽ âm thầm nói, nhưng đến cuối cùng cũng không có ai tận lực dẫn lửa lên người bọn họ.
Dù sao chuyện như vậy, ai đụng tới đều ngại bẩn tay.
Người người đều dễ quên, cuộc sống ở kinh thành rất nhanh đã bình yên trở lại, chuyện của Chương Hiển tử cũng nhanh chóng bị những chuyện mới mẻ thay thế.
Quý Minh Nghị cùng Hạ Vận đều có đủ các loại suy đoán với Tề Tĩnh Uyên, mà trên triều đình ngược lại là bình tĩnh không ít.
Chỉ là những thứ như bình tĩnh, vĩnh viễn chỉ có thể là tạm thời, sóng lớn chẳng mấy chốc sẽ lên.
Không phải là người thì cũng là thiên tai.
Đợt sóng lớn lần này là Vạn An cách kinh thành rất gần xuất hiện tuyết tai.
Vạn An đã mấy ngày mấy đêm rơi tuyết lớn, thậm chí có nhà dân còn bị nhấn sụp.
Bách tính trôi giạt khắp nơi, đều chạy về hướng kinh thành.
Có người thực sự đói bụng đến không chịu được, liền bắt đầu đánh nhau, bắt đầu trộm, bắt đầu cướp, thậm chí là chết vì miếng ăn.
Mấu chốt nhất chính là, tuyết tai không chỉ xuất hiện ở Vạn An, kinh thành cũng bị ảnh hưởng, càng không cần nhắc tới những nơi khác.
Tin tức truyền đến trên triều đình, tiểu hoàng đế nghe được sắc mặt trắng bệch, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tề Tĩnh Uyên.
Tề Tĩnh Uyên rũ mắt để văn võ bá quan nghĩ biện pháp.
Phát sinh thiên tai, là chuyện khó xử lý nhất.
Mà chó cắn áo rách chính là, Hộ bộ không có bạc.
Một chút bạc cuối cùng của Hộ bộ mới vừa được đưa đến biên cảnh.
Đây là thói quen kể từ khi Tề Tĩnh Uyên trở thành Nhiếp chính vương cho tới nay, mỗi khi đến thời khắc đông hàn, quân lương cho tướng sĩ phải được phát trước.
Trên đời này không có ai sẽ nguyện ý chịu đói đi đánh trận, chính mình còn sống không nổi, nói gì đến việc bảo vệ quốc gia, bảo vệ bách tính.
Nếu như tướng sĩ biên cương phải trải qua cuộc sống như thế trong khi quan chức kinh thành không làm gì, vậy chỉ còn lại duy nhất một con đường, mưu phản.
Mà chẳng ai nghĩ tới năm nay sẽ có tuyết tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!