Chuyện mà những người khác có thể nghĩ thông suốt, Chương Hiển tất nhiên cũng có thể nghĩ thông suốt.
Hắn nhìn Tạ Lâm Khê, rốt cục nghĩ ra cảm giác không khỏe vừa nãy là ở đâu ra, Tạ Lâm Khê năm lần bảy lượt nhắc đến chuyện buôn bán tỳ nữ là bởi vì nạn đói, còn vẫn luôn bức bách hắn thừa nhận hắn biết việc Chương Hỉ ký văn tự bán đứt mua tỳ nữ.
Chỉ là lời kia bị Tạ Lâm Khê lược qua, những lời khác còn nói vô lễ, trong lòng hắn có bí mật, tất nhiên là muốn giải vây cho Chương Hỉ, mấu chốt nhất chính là hắn càng giải vây cho Chương Hỉ, sẽ càng hiện ra là Tạ Lâm Khê ỷ thế hiếp người.
Hắn muốn tính kế, chẳng qua là người khác đã sớm làm xong cạm bẫy, chỉ chờ hắn chui vào bên trong.
Bây giờ dưới con mắt mọi người, Tề Tĩnh Uyên cùng Tạ Lâm Khê một xướng một họa như thế, tội khi quân hắn chạy không thoát.
Mà nếu như hắn tiếp tục phủ nhận, ấn tượng của hoàng đế đối với hắn chỉ có thể kém hơn.
Biết rõ trúng kế, Chương Hiển uất ức đến gân xanh trên trán cũng lộ ra rồi, nhưng hắn đến một câu biện giải phản bác cũng không nói ra được.
Những người khác cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn hắn, một bộ thương mà không giúp được gì.
"Chương ngự sử tại sao không nói chuyện?" Chương Hiển không lên tiếng, Tạ Lâm Khê lại bổ thêm một đao, hắn híp mắt khẽ cười nói: "Trước đây nếu là đại thần bên cạnh phạm sai, Chương ngự sử nói có sách, mách có chứng miệng lưỡi lưu loát, làm sao đến chính mình khi quân, lại đến câu thỉnh tội cũng không nói ra được.
Hẳn là nghĩ những chuyện mình làm, người khác không tra ra?"
Đối với Tạ Lâm Khê rõ rõ ràng ràng châm chọc khiêu khích như vậy, Chương Hiển cắn răng, hắn ngước mắt gằn từng chữ: "Vương gia, Tạ thống lĩnh giỏi tính toán."
"Chương ngự sử đến lúc này còn muốn ngậm máu phun người, thật là không cần liêm sỉ rồi." Tạ Lâm Khê lạnh mặt nói: "Chẳng lẽ là ta cho ngươi khi quân sao, chính mình lòng mang ý xấu, bị người bắt được lỗi sai còn không thừa nhận, thân là Ngự sử, da mặt ngươi ngược lại là so với tường thành còn dày hơn nhiều."
Tạ Lâm Khê có lúc nói chuyện rất thẳng thắn, lời nói đâm người ta đến chảy máu.
Cho nên hắn vừa dứt lời, liền có mấy vị quan chức trên mặt dồn dập toát ra không khỏe, cảm thấy lời này thật sự là quá thô lỗ.
Vì thế hắn hướng về tiểu hoàng đế một mặt thống khổ quỳ xuống, nói: "Hoàng thượng, vi thần có tội, không lời nào để nói.
Chỉ là Chương Hỉ không liên quan đến việc này, hắn vô tội, Tạ thống lĩnh chưa điều tra rõ ràng đã bắt hắn..." Nói tới chỗ này, hắn cố ý dừng lại, sau khi để mọi người mường tượng xong mới tiếp tục nói: "Chương Hỉ không phạm pháp lại bị bắt, lỗi lầm duy nhất của hắn chính là làm sư gia cho vi thần.
Vi thần không muốn liên lụy người vô tội, mong hoàng thượng làm chủ thả Chương Hỉ ra."
"Chương ngự sử hôm nay là uống lộn thuốc sao, sao cứ nói những lời làm người khác nghe không hiểu thế." Tạ Lâm Khê một mặt ôn nhuận, mi phong khẽ nhíu có chút buồn bực nói: "Vừa bắt đầu đã như vậy, còn chưa nhìn thấy người thì nói ta dụng hình nghiêm khắc bức cung vị sư gia vô tội kia của ngươi, hiện tại lại luôn miệng nói ta bắt sai người.
"Lâm Khê." Tề Tĩnh Uyên có chút bất đắc dĩ nói: "Tật xấu nói thẳng bất cứ lúc nào này của ngươi nên sửa lại một chút, ngươi nếu như có thể giống như Chương ngự sử, khi nói chuyện ném đá giấu tay cực lực từ chối, cũng không đến nỗi khiến người hiểu lầm."
Đối với việc y nói mỉa như vậy, Tạ Lâm Khê vội đáp: "Vương gia dạy phải, chỉ tiếc vi thần thẳng thắn đã quen, không học được giống như Chương ngự sử, không biết dương thịnh âm suy chỉ hươu bảo ngựa bỏ đá xuống giếng được."
"Đừng mãi nói mình không có học thức nữa, ngươi xem vừa nãy ngươi nói cũng đâu có sai." Tề Tĩnh Uyên chân tâm thực lòng nói.
Tạ Lâm Khê đáp: "Tạ vương gia khen ngợi."
Bọn họ có qua có lại, những người khác nghe được thì mặt không cảm xúc, mà trong lòng lại đang chửi má nó, nhưng bởi vì thân phận hạn chế mà không thể bộc lộ ra, chỉ đành giấu ở trong lòng tiếp tục dỏng tai lên nghe.
Tức giận nhất là Chương Hiển, khí huyết quay cuồng, người thiếu chút nữa té xỉu.
Hắn còn muốn nói gì đó, chỉ là Tạ Lâm Khê cũng không định cho hắn cơ hội .
Tạ Lâm Khê cất cao giọng nói: "Hoàng thượng, Vương gia, vi thần bắt Chương Hỉ vốn là bởi vì chuyện mua bán văn tự bán đứt hay là văn khế cầm cố, không nghĩ tới trong đó còn liên quan đến việc Chương ngự sử khi quân.
Nghiêm trọng hơn là có lão phụ nhân Lâm thị của Chương gia thôn tấu kiện Chương ngự sử, mua ấu nữ làm ngoại phòng."
Hắn vừa dứt lời, Chương Hiển cả người kích động đứng lên nói: "Ngươi nói bậy."
"Chương ngự sử, cáo trạng này đã có người tra án, vụ án này còn chưa điều tra rõ ràng, ngươi làm sao sẽ biết bản quan nói bậy?" Tạ Lâm Khê mặt mày lãnh đạm nói: "Lâm thị kia từ Chương gia thôn đi tới kinh thành, giữa trời tuyết ngăn lại bản quan mà cáo trạng, ngươi sợ là không nghĩ tới sao.
Người sư gia Chương Hỉ kia của ngươi đi mua người, rốt cuộc là mua tỳ nữ cho chính hắn hay là mua cho ngươi, ngươi hẳn là rõ ràng trong lòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!