Chương 17: (Vô Đề)

Tạ Lâm Khê bình tĩnh liếc mắt nhìn Tề Tĩnh Uyên, mà Tề Tĩnh Uyên cũng không thay đổi sắc mặt vô cùng bình tĩnh nói: "Vô Song, ngươi là người hiểu rõ bản vương nhất, bản vương tín nhiệm ngươi, chắc chắn sẽ không bởi vì người khác thuận miệng gây xích mích ly gián mà có lòng nghi ngờ.

Bản vương vẫn luôn thật cao hứng, ngươi cũng như vậy, biết rõ bản vương tín nhiệm bản vương.

Trong hoàng cung to lớn này, bên người có thể có một người như vậy, bản vương thật sự rất vui vẻ."

Tạ Lâm Khê thu tầm mắt lại, nói: "Vi thần đi theo bên người Vương gia nhiều năm như vậy, biết rõ Vương gia là người như thế nào.

Vi thần có mắt của chính mình, sẽ biết nhìn, có lỗi tai của chính mình, cũng sẽ biết nghe.

Người khác suy nghĩ gì nói cái gì thì liên quan gì đến vi thần."

Tề Tĩnh Uyên vì lời của hắn mà cười ra tiếng trầm thấp, y vốn vô cùng xinh đẹp, nở nụ cười như thế thật sự là đẹp quá mức rồi.

Tạ Lâm Khê cứ như vậy yên tĩnh nhìn y, mi mục như họa, ôn nhuận tuấn nhã.

Qua một lát, Tề Tĩnh Uyên im lặng lại, y nhếch lên khóe miệng, đôi mắt óng ánh, đang định mở miệng nói gì đó đã thấy Kim Nhất trở về phục mệnh.

Khóe mắt khóe miệng của Tề Tĩnh Uyên vương chút không cao hứng, chỉ là công sự ở trước mặt, Cảnh Hoa điện này cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, vì thế y đè lại những lời muốn nói, giương giọng để Kim Nhất tiến vào.

Kim Nhất nhanh chóng đến Càn Thần điện cũng nhanh chóng trở về, vốn còn nghĩ mình làm việc này cũng khá lắm, kết quả vừa nghe giọng điệu này của Tề Tĩnh Uyên liền biết có hỏa khí.

Trong lòng Kim Nhất thử suy nghĩ xem chính mình lúc nào kiến vị đại gia không dễ chọc này phật ý rồi, mặt khác lại nghĩ, cũng may Tạ thống lĩnh ở đây, cho dù Vương gia thật sự có vạn phần hỏa khí, chỉ cần Tạ thống lĩnh nói một câu an ủi, hỏa khí kia cũng sẽ lập tức tắt ngấm.

Nghĩ tới chuyện này, Kim Nhất liền an tâm.

Sau khi vào trong điện, hắn đem ý tứ của tiểu hoàng đế nói lại với Tề Tĩnh Uyên một phen.

Ý của tiểu hoàng đế là hắn và thái hậu bị Tả Mẫn lừa gạt, không nghĩ tới sự tình lại là như vậy, may là Tề Tĩnh Uyên phát hiện đúng lúc, mới không tạo thành sai lầm lớn.

Nếu là trước đây, tiểu hoàng đế nói như vậy thì chính là kết thúc.

Bản thân hắn nói chuyện chỉ là đi ngang qua, còn lại nguyên do sự việc đều là Tề Tĩnh Uyên suy nghĩ cân nhắc mức hình phạt xử trí.

Chỉ là lần này, tiểu hoàng đế còn nói thêm vài câu.

Lúc đó hắn là nói như nàyy : "Tả Mẫn thân là triều thần ăn hối lộ trái pháp luật thì thôi đi, còn cố ý lừa gạt trẫm cùng mẫu hậu, thật sự là tội ác tày trời, không thể tha thứ, ác thần như vậy không giết không đủ bất bình cho dân."

Ý tứ chính là, Tả Mẫn phải chết.

Kim Nhất miêu tả cảnh này rất sống động, rất dễ dàng khiến người cảm nhận được dáng vẻ phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi của tiểu hoàng đế.

Tề Tĩnh Uyên nghe xong bình tĩnh nói câu biết rồi, Kim Nhất thấy chính mình không còn chuyện gì, liền khom người lui xuống.

Cửa điện dày trịch lần nữa được nhẹ nhàng đóng lại, trong mắt Tề Tĩnh Uyên lơ lửng tia sáng trào phúng, y ngậm lấy ánh mắt châm biếm, sâu xa nói: "Vận mệnh của con cờ bị bỏ rơi, biết bao đáng thương.

Chỉ là Tả Mẫn ít nhất còn có thể lưu lại toàn thây, đến lúc đó bản vương sợ còn không bằng hắn đâu."

"Vương gia sao lại nói lời ấy." Trong lòng Tạ Lâm Khê rất căng thẳng, nhíu chặt mi phong hẹp dài tuấn khí.

Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía hắn vội nói: "Vô Song chớ giận, bản vương chính là nhất thời cảm khái trong lòng mà thôi."

Tạ Lâm Khê nhíu mày lẫm nhiên nói: "Vương gia những năm này đối với đại Tề lao tâm lao lực, đối với hoàng thượng tận tâm tận trách, nếu như vậy mà còn trở thành con cờ bị bỏ rơi thì thật sự là quá buồn cười, thiên hạ này còn có công lý sao? Vi thần không có bản lĩnh gì, nhưng ở thời khắc nguy hiểm, chắc chắn sẽ dùng kiếm của mình che chở Vương gia đi tới cuối cùng..."

"Đừng nói nữa." Tề Tĩnh Uyên tiến lên lấy tay bưng miệng của hắn, thấp giọng mắng.

Tạ Lâm Khê nói không xong liền kẹt ở trong cổ họng, Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn lần thứ hai thất thố, nói: "Là bản vương không đúng, không nên nghĩ bậy nghĩ bạ.

Ngươi yên tâm, bên người bản vương có ngươi, chắc chắn sẽ không rơi xuống thảm cảnh kia đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!