Chương 5: (Vô Đề)

Có một dòng máu đỏ thẫm chầm chậm chảy từ cửa đến dưới chân của Tô Minh.

Nhưng lại biến mất ngay lập tức.

Trong căn phòng tối om, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc xen lẫn với hương vị cổ xưa, bầu không khí rất ngột ngạt.

Tô Minh mở to hai mắt, vẻ mặt gần như không thể tin nổi mà nhìn mọi thứ trong phòng hàng xóm.

Huyết áp điên cuồng tăng lên.

Anh ấy rất khâm phục tố chất tâm lý của bản thân, tình huống như thế này mà vẫn chưa dọa anh ấy ngất xỉu.

Dường như hai thế giới đã bị đảo lộn qua một cánh cửa. Thời gian ngoài cửa như đóng băng, bên trong cánh cửa, từ trên tường cho đến mặt đất, khắp nơi đều là vết máu đáng sợ đang chầm chậm chảy.

Một người phụ nữ biến dạng vặn vẹo nằm ở ngưỡng cửa, nơm nớp lo sợ, trên cơ thể người phụ nữ ấy toát ra hơi thở âm u lạnh lẽo.

Thậm chí, cô ấy còn không dám ngẩng đầu lên nói một lời trước mặt Tô Trầm Hương, giống như con rùa rụt cổ đang nhắm mắt chờ chết vậy.

Nhưng sau khi Tô Trầm Hương nhìn kĩ người phụ nữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm u ám.

Cô rõ ràng, rõ ràng đã ngửi thấy mùi thù hận trong máu tanh.

Chạy tới vô cùng phấn khởi, tưởng rằng có thức ăn bên cạnh.

Không ngờ, trên cơ thể của nữ quỷ đang nằm trước mặt mình, cho dù máu trên cơ thể cô ấy nhuộm đỏ cả người, nhìn có vẻ như là một lệ quỷ thù hận ngút trời, nhưng khi cô ngửi thử thì trên người người phụ nữ này lại không có mùi nghiệp chướng, hơn nữa còn có một hình thù kỳ lạ được vẽ trên bức tường đầy máu ở phía sau cô ấy.

Giống như một câu thần chú mở rộng, có một cảm giác âm u lạnh lẽo đến thấu xương toả ra từ trên đó, rõ ràng không phải là thứ tốt.

… Trận pháp.

Tràn ngập âm khí.

Khó có thể ăn được.

Không ngon bằng lệ quỷ!

Tô Trầm Hương thu lại cánh tay đang chuẩn bị nặn ác ma thành bánh quy để ăn, giống như chưa chịu từ bỏ ý định, cô không quan tâm đến máu chảy dưới chân, bước vào nhà, cố gắng dùng chiếc mũi nhỏ ngửi ngửi xung quanh nữ quỷ đáng sợ kia.

Dáng vẻ kén cá chọn canh này của cô khiến đầu óc vốn đã đơ của Tô Minh đột nhiên không kịp phản ứng lại.

Anh ấy không quan tâm đến vết máu đen sì đáng sợ trên mặt đất, vội vàng chạy tới bế Tô Trầm Hương lên, xoay người bỏ chạy.

Tô Trầm Hương giãy giụa.

"Anh, anh, buông em ra!"

Cô đói bụng mà!

"Câm miệng!" Làm thư ký cho phó tổng giám đốc của một công ty lớn, Tô Minh không phải là chưa từng tiếp xúc với những tin đồn như thế này.

Nghĩ đến những câu chuyện kinh dị trong truyền thuyết đô thị, mặt anh ấy tái mét, sau đó tát vào mặt Tô Trầm Hương một cái!

Hành động mạnh mẽ này không chỉ khiến Tô Trầm Hương bàng hoàng mà ngay cả nữ quỷ đang nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích cũng bị sốc, hiển nhiên không ngờ rằng một người sống lại dám xúc phạm đến ác ma.

Ngay khi nữ quỷ ngẩng đầu lên liền lộ ra một khuôn mặt đáng sợ đầy sẹo, còn có một đôi mắt đỏ hoe, trông không giống… quỷ.

Trái tim Tô Minh đập thình thịch, nín thở, không nói một lời, chạy đi thật nhanh.

Nhưng giây tiếp theo, anh ấy nhận ra rằng thang máy ở hành lang bị kẹt ở tầng cao nhất một cách kỳ lạ, ngay cả khi anh ấy nhấn nút một cách tuyệt vọng, nó vẫn không nhúc nhích chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!