Trần Thiên Bắc im lặng đứng bên cạnh Tô Trầm Hương.
Bên trong gương trang điểm cũng phản chiếu bóng dáng mờ ảo của cậu.
Cậu cúi đầu, nhìn cô gái tóc đen đang hào hứng gọt táo.
Từ khóe mắt mình, cậu cảnh giác nhìn khắp nơi trong căn phòng này, bao gồm cả cánh cửa phòng đã đóng kín.
Tô Trầm Hương… Đối phó với lệ quỷ khá tốt.
Nhưng bên cạnh cô cũng nên có người bảo vệ, không phải sao?
Chỉ là mấy lời kiểu này, Trần Thiên Bắc lười nói ra.
Cậu vốn chẳng phải là dạng người có tình cảm phong phú, biết nói lời ngon tiếng ngọt, nói hay hơn hát… Đúng, người được nhắc tới chính là Tô Trầm Hương đang 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ gọt táo kia kìa!
Cái miệng ấy, quỷ cũng có thể nói thành người sống.
Trần Thiên Bắc hừ lạnh trong lòng. Khi vỏ táo từng vòng từng vòng rơi xuống quanh ngón tay Tô Trầm Hương, bên trong tấm gương từ từ xuất hiện thay đổi.
Một ánh sáng lạnh lẽo trắng bệch gợn lên sóng sánh. Trong gương, hình ảnh của Tô Trầm Hương bắt đầu mờ dần, ཞõ ཞàŋɠ là một cô gái cười híp mắt, khóe miệng của cô… Sau khi khóe miệng mờ đi một chút thì không hề thay đổi.
Mọi thứ vẫn bình thường, hình ảnh phản chiếu của một cô gái hoàn toàn bình thường, không có gì kỳ lạ.
Dáng vẻ của Trần Thiên Bắc ở trong gương cũng không thay đổi chút nào.
Tấm gương… Tấm gương ánh lên trong phút chốc.
Có hơi quá đáng đấy!
Dường như vì Tô Trầm Hương không hề thay đổi sắc mặt nên nó bị chọc giận, bên trong gương lại bắt đầu hiện ra một cái bóng vặn vẹo khác, khẽ run rẩy như đang giãy dụa.
Dường như có một bàn tay đen kịt, chầm chậm treo lơ lửng trên bờ vai được phản chiếu trong gương của Tô Trầm Hương.
Bên ngoài gương, cô gái tóc đen như thể không biết gì, cúi đầu nghiêm túc nhìn quả táo khô quắt trong tay, hoàn toàn không nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ trong gương, cực kỳ vô tri.
Nhưng vào khoảnh khắc cái bóng vặn vẹo đó sắp đặt bàn tay như bị cháy xém lên vai Tô Trầm Hương, trên cái bóng này ðột nhiên phân ra một hình bóng khác như đang bám víu vào người hắn, anh ấy dùng sức bắt lấy bàn tay màu đen này, cố gắng muốn kéo tay ra khỏi vai Tô Trầm Hương.
Trong nháy mắt, Trần Thiên Bắc nhìn tấm gương bị bóp méo gần như thành một bóng người, trên thực tế, vậy mà lại là hình phản chiếu của hai bóng người đang dây dưa.
Bọn họ như đang đánh chém lẫn nhau, quay cuồng sắp lăn vào trong gương lần nữa… Một bàn tay trắng như tuyết buông con dao gọt hoa quả trong tay xuống, bàn tay đó bắt lấy bàn tay đen kịt muốn rời đi.
"Đến cũng đã đến rồi, đừng đi thế chứ."
Trước gương, cô gái đang cúi đầu chợt ngẩng lên, lộ ra một nụ cười xinh ðẹp đầy hòa khí.
Cô giữ chặt bàn tay đen kịt, khô khốc và lạnh lẽo này, sau đó đứng lên kéo nó ra từng chút một.
Vô cùng kiên định.
Một tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương vang lên từ trong gương.
Tấm gương hiện lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt chia năm xẻ bảy.
Hai bóng người đang vướng vào nhau bị cưỡng bức kéo ra khỏi tấm gương vỡ nát.
Bóng người màu đen lăn lộn, phía trên còn giữ chặt lấy một hình bóng trong suốt khác.
Cái bóng đó có vẻ gầy gò, trên người đầy rẫy những vết thương sứt mẻ nhưng anh ấy vẫn sống chết bắt lấy bóng người màu đen này, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!