Chương 48: (Vô Đề)

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt cô gái mở to.

Bị hù dọa, cô cúi đầu xuống ngay.

Tuy rằng không nhìn thấy vẻ mặt của cô nhưng đây ཞõ ཞàŋɠ là sợ hãi. Nụ cười trên khuôn mặt bức chân dung càng thêm nham hiểm, từng giọt máu tươi từ khóe miệng chảy dọc theo tấm vải, sắp rơi xuống vai cô gái…

Cô gái tóc đen quay đầu nhìn cửa biệt thự đóng chặt, co rúm lại, bước hai bước về phía nam sinh đẹp trai với vẻ mặt khó coi.

Tránh được mấy giọt máu tươi đó.

Sau khi cô sợ hãi di chuyển, những bức chân dung trên tường từ từ nheo mắt liếc tới.

Trong chốc lát, tất cả các khung hình đều rung lên lạch cạch, như thể có thứ gì đó đang cố bò ra khỏi khung ảnh.

"Quần áo của tôi rất đắt tiền, dính máu rồi thì sao mặc được nữa! Mấy người có biết cha tôi chăm chỉ làm việc như nào để kiếm tiền nuôi gia đình không? Vậy mà mấy người còn muốn làm hỏng quần áo của tôi… Mấy người hơi quá đáng rồi đó."

Ngay khi cả biệt thự trở nên quỷ dị, tiếng kháng nghị nhẹ nhàng đầy thân mật vang lên.

Những bức chân dung tạm dừng lại.

Ánh mắt của chúng đều đổ dồn về phía cô gái.

Ngược lại, cô không ngẩng đầu, kháng nghị xong liền quay đầu đi tới trước cửa biệt thự, bàn tay nhỏ bé đặt trên tay nắm cửa biệt thự, như là muốn mở cửa chạy trốn.

Nhìn thấy hành động này của cô, từ khi tiến vào biệt thự đã ɕảɷ giác được cơ thể lạnh như băng, Trần Thiên Bắc khó thở nói: "Đây là năng lực của lệ quỷ nên cậu không mở được cửa đấy."

Vì lệ quỷ đã đóng cửa, nếu không xử lý con quỷ đã dùng năng lực để khóa chặt cửa này thì họ sẽ không có cách nào mở cửa ra.

"Không, tôi chỉ muốn khóa cửa lại thôi." Ổ khóa cửa biệt thự kêu cạch cạch.

Trong biệt thự tĩnh mịch, âm thanh này ཞõ ཞàŋɠ đến mức đáng sợ.

Những tấm chân dung:?

Tô Trầm Hương đang bận xoay tay nắm cửa một lần nữa, phát hiện cửa đã khóa, khó mà mở ra được, lúc này mới quay đầu, nheo mắt cười với Trần Thiên Bắc, 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ nói: "Nếu để nó thoát, vậy chẳng phải tôi tới đây vô ích rồi sao!"

Cô phải chắc chắn rằng cơm của mình không thể chạy thoát được, đúng không?

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy lệ quỷ trong biệt thự này đặc biệt chu đáo.

Còn biết đóng cửa giúp mình.

Cô gần như quên mất.

Thật hiếm khi gặp được lệ quỷ có giác ngộ như vậy.

Phải trân trọng.

Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ!

Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương, khóe miệng lạnh cứng co giật điên cuồng.

Trong đại sảnh biệt thự u ám, cô gái tóc đen với khuôn mặt trắng như tuyết giống như búp bê đứng cạnh bức chân dung nhỏ máu cười tủm tỉm, thoạt nhìn… Cậu khó khăn xoa nhẹ ngực mình, nhớ ra.

Đúng rồi, Tô Trầm Hương còn nguy hiểm hơn mấy thứ trong biệt thự này nhiều.

Nhưng cô gái lại rất sắc sảo, không hề sợ hãi hay hoảng loạn, làm cho một loạt bức chân dung với nụ cười quỷ dị, đảo mắt đã đóng băng trong giây lát.

Chính vào lúc này, Tô Trầm Hương vẫn nắm chặt tay nắm cửa của biệt thự, âm u lạnh lẽo, khí tức của cô tỏa ra, lan rộng dọc theo khắp các bức tường của biệt thự.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!