Nghe nói cô sẵn sàng mạo hiểm cứu người, Trần Thiên Bắc lấy điện thoại di động ra, nhìn Tô Trầm Hương một lát.
Cậu đặt điện thoại xuống, giơ tay, muốn xoa cái đầu nhỏ của cô.
Nhưng nghĩ đến đây là con gái, Trần Thiên Bắc mặt không đổi sắc rút tay về.
Bây giờ họ đều đã là học sinh cấp ba.
Hành động một đứa con trai xoa đầu một đứa con gái, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp lý.
"Cảm ơn cậu." Cậu nói với Tô Trầm Hương như vậy.
Cho dù Tô Trầm Hương đã dùng bao nhiêu từ ngữ để miêu tả rằng: cô làm vậy chỉ là vì miếng ăn mà thôi.
Nhưng Trần Thiên Bắc vẫn có thể cảm nhận được, việc cô khao khát đi đến biệt thự bỏ hoang không chỉ là vì cô muốn ăn.
Mà là… Thật ra cho dù cô có vô tình đến mấy, cho dù chính bản thân cô cũng không phát hiện ra thì vẫn là do cô quan tâm đến Trương sư huynh.
Cô quan tâm đến những người gần gũi với cô, thân thiện với cô, người có mối liên hệ với cô.
Thay vì lạnh lùng cân nhắc lợi ích, giống như trước đây, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không vội vã đến căn biệt thự kia, đưa rất nhiều cái gọi là lý do bất đắc dĩ, luôn miệng nói đợi đến kỳ nghỉ định kỳ rồi mới đi đến đó.
Thật ra, cô luôn hòa nhập vào xã hội này với tốc độ mà cô không hề nhận ra, đồng thời kết nối với nhiều người hơn, khiến cô trở nên… có "chất người" hơn.
Giống như không có trái tim.
Nhưng thật ra, trái tim của cô dịu dàng đến mức có lẽ ngay cả cô cũng sẽ không chấp nhận điều đó.
Ánh mắt Trần Thiên Bắc dịu đi.
Lúc đó, khi cậu vừa mới phát hiện ra sự khác biệt của Tô Trầm Hương, còn từng tự hỏi bản thân tại sao mình không nói về sự kỳ lạ của Tô Trầm Hương cho trưởng bối của Bạch Vân Quan nghe.
Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng cô vô hại.
Nhưng từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ hối hận.
Bất kể là nhìn mối quan hệ thân thiết giữa cô và nhà họ Tô, nhìn cô dần dần có rất nhiều bạn học nữ tốt bụng, nhìn cô lúc sáng dùng suy nghĩ "ưu đãi cho khách ruột" để thuyết phục bản thân tặng bùa Thanh Lôi cho Trương sư huynh miễn phí, hay là lá bùa Cửu Trọng An Thái của Lý Yên treo trong túi may mắn.
Cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.
Ngay cả khi cô lúng túng không chịu thừa nhận.
Chẳng lẽ thừa nhận loại chuyện này thì sẽ phải ăn ít đi một bát cơm sao?
Trần Thiên Bắc cười thầm một cái.
Tiếng cười này làm cho lệ quỷ mắt sáng rực đang giơ ngón tay trắng trẻo lầm bầm đếm xem hôm nay mình có thể lấy được bao nhiêu đồ ăn phía sau ớn lạnh.
Cô cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện mối đe dọa nào đối với sự tồn tại của bản thân, lại rụt cổ lại, đối mặt với lời cảm ơn của nhà họ Vương.
Bởi vì có đồ ăn thơm ngon ở trước mặt, cái gọi là lòng biết ơn không có giá trị gì hết, đâu có làm cơm ăn được đâu!
Tô Trầm Hương "vâng vâng" rồi gật đầu cho có lệ đối với lời cảm ơn của người sống.
Lý Yên ho khan một cái, ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho Vương Lập Hằng.
Cái tên dân chơi nửa mùa trước mặt hiểu ý ngay lập tức!
"Cha, mau trả tiền cho cậu ấy đi." Cậu ta nói nhỏ, Tô Trầm Hương là đệ tử của Bạch Vân Quan, có thể ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!