Nhưng hiện tại, cậu chính là căng tin duy nhất của cô.
Muốn đổi lại cũng không được.
Tô Trầm Hương đau khổ đeo mặt nạ lên.
Nhưng cho dù có đau khổ thì vẫn phải kiên cường ở lại bên cạnh cậu, chịu đựng chuyện cậu làm tổn thương tinh thần mình.
…Đây đúng là lợi dụng quá mức.
Vì miếng ăn mà lệ quỷ Tô Trầm Hương phải rơi nước mắt thỏa hiệp.
Trần Thiên Bắc lại ɕảɷ ŧɦấy rất hài lòng.
Lần đầu tiên, cậu phát hiện hóa ra chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ là có thể khiến Tô Trầm Hương lộ ra bộ dạng đáng thương như vậy.
Trần giáo bá quyết định sẽ bắt nạt cô nhiều hơn.
Nếu không, Tô Trầm Hương sẽ trèo lên đầu cậu làm mưa làm gió.
"Cậu…"
"Trong giờ học không được nói chuyện." Vẻ mặt Tô Trầm Hương nghiêm túc, bày ra dáng vẻ lạnh lùng như băng, từ chối bị quấy rầy khi đang học.
Bộ dạng chột dạ này khiến trong lòng Trần Thiên Bắc hiểu rõ, ngay khi cậu quyết định tiếp tục bắt nạt bạn cùng bàn vô tâm của mình, Trần Thiên Bắc liền cảm nhận được một ánh mắt sắc bén dừng trên người mình!
… Cậu chậm rãi quay đầu lại.
Ánh mắt sắc bén của chủ nhiệm lớp nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh phía sau, dừng lại ở trên người cậu.
Vô cùng uy nghiêm!
Trần Thiên Bắc im lặng, không dám hé răng.
Thấy cậu đã ngoan ngoãn không còn quấy rầy Tô Trầm Hương nữa, chủ nhiệm lớp hài lòng gật đầu ở cửa sau, sau đó mới xuất hiện trong lớp.
Ông ấy xụ mặt tiến vào, đi lại trong lớp học im phăng phắc một lúc, không quan tâm tới lời nói và hành động liều lĩnh vừa rồi của Trần Thiên Bắc mà nhanh chóng túm cổ dân chơi nửa mùa ra khỏi phòng học.
Khi nhìn thấy Vương Lập Hằng bị túm cổ một cách đáng thương như xách một con gà lôi đi, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy có lẽ Vương Lập Hằng xong đời rồi… Sau kì thi lần trước không lâu, kết quả của dân chơi nửa mùa không có gì bất ngờ, cậu ta lại bất hạnh đứng thứ nhất từ dưới lên trong lớp, không qua một môn nào cả.
Việc này không chỉ liên lụy đến điểm trung bình của cả lớp.
Mà còn khiến chủ nhiệm lớp mất mặt.
Chủ nhiệm lớp mang họ Hứa, có chức vụ cao, đặc biệt còn là giáo viên có danh tiếng.
Vì Vương Lập Hằng mà mất hình tượng thì còn có thể khách sáo được sao?
Ở trong mắt các thầy cô, cho dù là nài nỉ ép buộc thì cũng phải cố gắng nâng cao trình độ của học sinh thông qua việc giao bài tập, để cho cuộc đời của bọn họ không còn gì tiếc nuối.
Cho nên, khi nhìn thấy Vương Lập Hằng lại trượt môn, đáng giận hơn là ngay cả môn toán của thầy Hứa cũng dám trượt. Vậy thì phải chấp nhận sự dạy dỗ nghiêm khắc của thầy Hứa, không đúng sao?
Tuy nhà Vương Lập Hằng cũng có tiền nhưng ở trong ngôi trường này, nhà có điều kiện tốt hay là có rất nhiều tiền gì đó cũng không quá quan trọng.
Quan trọng nhất chính là thành tích của học sinh.
Thầy Hứa làm giáo viên cấp ba của trường trọng điểm nhiều năm như vậy, học sinh nhiều tiền đến cỡ nào mà chưa từng nhìn thấy qua.
Chỉ vì nhà Vương Lập Hằng có tiền mà phải phân biệt đối xử với cậu ta sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!