"Đó là điều đương nhiên."
Đối mặt với tiểu thiên sư luôn yêu cầu đãi ngộ cao cho anh trai mình, Trần tổng nghĩ đến người bạn gái mình đã gặp ở hạng mục Trung Hoàn, quyết định chi tiền để tránh tai họa.
Thời kỳ khó khăn, ông chủ với lòng dạ độc ác cảm nhận được một áp lực nặng nề.
"Vậy thì được." Tô Trầm Hương cong mắt lên, mỉm cười đầy ngọt ngào.
"Trần tổng, chắc chắn anh ấy làm được!" Biết Tô Minh sẽ được tăng lương, cái miệng ngọt ngào của cô, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nhiệt tình nói với Trần tổng: "Khi nào anh về, em sẽ vẽ cho anh một lá bùa may mắn để anh dán lên cửa nhà, vận may sẽ đến, sự nghiệp phát triển lên một tầm cao mới!"
Cô nói điều tốt lành nhưng rất giống một kẻ lừa đảo nhỏ* tuyên truyền mê tín dị đoan trên đường phố.
*kẻ lừa đảo nhỏ: để chỉ những kẻ lừa đảo trẻ tuổi như một thuật ngữ chung hoặc dùng để chỉ những kẻ lừa đảo phạm những số tiền tương đối nhỏ hoặc ở mức độ thấp hơn.
Nhưng Trần tổng lại nhiệt tình nói rồi: "Vậy Tiểu Hương nhớ phải vẽ bùa cho anh nhé!"
"Nhưng bùa may mắn rất quý giá." Tô Trầm Hương thì thầm nói.
"Anh có tiền."
Giữ chức ông chủ của hai tập đoàn, có thể thiếu tiền sao?
Trần tổng chỉ hy vọng mình có thể may mắn hơn.
Anh ấy vẫn còn rất trẻ tuổi nhưng đã có thể được thăng chức lên làm việc ở trụ sở chính của tập đoàn, cùng Tô Minh bước lên một tầm cao mới.
Họ thì thầm to nhỏ, chẳng mấy chốc đã đạt được thỏa thuận. Tô Trầm Hương chẳng tốn nhiều công sức để kiếm tiền, hai mắt đều nheo lại thành một kẽ hở, ɕảɷ ŧɦấy ông lão không nói dối cô… Nhìn xem! Có nhiều kỹ năng thì sẽ hữu ích hơn.
Cô nhớ ông lão đã dạy cô rất nhiều kiến thức về bùa chú, trong niềm hạnh phúc khi được làm con gái của cha cô vì không phải rửa bát, cô bí mật nói với Tô Minh: "Anh, làm việc chăm chỉ là chuyện nên làm nhưng đừng làm việc quá sức nhé. Sức khỏe quan trọng hơn."
Hôm nay cô giúp anh ấy tăng lương, còn lo lắng cho sức khỏe của anh ấy như vậy.
Ánh mắt Tô Minh dịu lại, giơ tay lên một chút.
"Ngày nào cũng làm việc 24/7, khi nào mới có thể tìm được đối tượng kết hôn đây!" Tô Trầm Hương tiếp tục lo lắng nói: "Bác cả còn gọi điện thoại cho cha em than thở, rất lo lắng cho anh. Em lo khi về nhà ăn Tết, anh cũng sẽ bị giục kết hôn."
Trong dịp Tết Nguyên đán, người người nhà nhà quây quần bên nhau, nỗi đau không có đối tượng, mọi người đều hiểu.
Bàn tay vừa giơ lên đã lặng lẽ đặt xuống.
Vẫn là đứa trẻ nghịch ngợm nhẫn tâm đó.
Hơn nữa, cô còn nói lên nỗi sợ hãi trong lòng anh trai.
Tô Minh ăn xong, giúp Tô Cường sắp xếp nguyên liệu nấu ăn cho ngày hôm sau, bịt tai trộm chuông*, không thèm để ý tới cô.
*bịt tai trộm chuông: là ẩn dụ cho việc lừa dối chính mình, cố gắng che đậy những điều hiển nhiên không thể che đậy, thường dùng để châm biếm những người không muốn người khác biết nhưng vẫn thu hút sự chú ý của người khác.
Nhìn thấy anh ấy giống như đà điểu, phớt lờ mình nên Tô Trầm Hương bĩu môi, vừa nghĩ rằng sau này cô sẽ bí mật nhét bùa đào hoa cho anh ấy, vừa đi vào phòng đọc sách với đĩa trái cây trên tay.
Đêm nay, sau khi ôn lại những bài học kinh nghiệm hôm nay, xem lại những kiến thức sẽ được nói đến vào ngày mai, Tô Trầm Hương đã chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
Mặc dù mức độ cạnh tranh ở Tín Đức rất lớn nhưng Tô Trầm Hương vẫn rất chú ý đến sự cân bằng giữa học hành và nghỉ ngơi, và cả chất lượng của sự nghỉ ngơi.
Chỉ có nghỉ ngơi đầy đủ mới có thể giữ cho đầu óc minh mẫn vào ngày hôm sau, đảm bảo chất lượng học tập.
Thay vì thức khuya đọc sách, làm cho đầu óc choáng váng, đọc rất nhiều câu hỏi phức tạp nhưng không thể nhớ quá nhiều.
Cô đã có phong cách học tập của riêng mình, vậy nên hợp tình hợp lý mà đi ngủ. Tuy nhiên, Trần Thiên Bắc lại nghĩ đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố mà ban ngày Tô Trầm Hương đã nói với mình, trong lòng vẫn hơi nghi ngờ, không chắc chắn… Không phải vì chuyện Tô Trầm Hương muốn kiếm thêm thức ăn mà là cậu luôn ɕảɷ ŧɦấy khu biệt thự có chút kỳ lạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!