Cô lãng phí thức ăn à?
Vì suy đoán này mà Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy khá tệ.
Chiều đến, cô rơi vào trạng thái thất thần.
May mà chỉ là tiết tự học.
Thật may mắn.
Nhưng Trần Thiên Bắc ngồi bên cạnh cô, cậu cũng cảm nhận được cô đang thất thần.
"Không phải buồn, chỉ là vài câu hỏi trắc nghiệm thôi, có cần lãng phí nửa tiết học không?"
Tô Trầm Hương là kiểu người luôn hăng hái luyện đề, rất hiếm khi cầm đề rồi ngẩn ngơ như này.
"Có chuyện gì thế?" Vẻ mặt Tô Trầm Hương vừa ngơ ngác vừa tủi thân, không hiểu sao, cậu lại thấy đáng thương, Trần Thiên Bắc nhíu mày hỏi.
Tô Trầm Hương muốn nói nhưng lại thôi.
Một lúc sau, một tờ giấy ghi chú nho nhỏ được đưa tới từ phía cô.
Học sinh giỏi vẫn còn nhớ rõ không được nói chuyện riêng trong giờ tự học.
Truyền giấy ghi chú à?
Trần Thiên Bắc nhìn chằm chằm vào tờ giấy ghi chú trên mặt bàn một lúc, sau đó quay sang, đối mặt với dáng vẻ ăn không no đáng thương của Tô Trầm Hương, nhẫn nhịn, cầm lên đọc.
Trên giấy ghi chú chỉ có một câu.
"Hình như tôi đã lãng phí thức ăn."
Câu nói này làm Trần Thiên Bắc thấy có hơi khó hiểu.
Mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng cậu vẫn biết cơm là gì. Tô Trầm Hương luôn mang dáng vẻ chăm chỉ, không lãng phí một miếng âm khí nào, nay lại có thể lãng phí cơm ư?
Sao cậu lại ɕảɷ ŧɦấy chuyện này khó tin quá vậy?
Vì không muốn nói chuyện một cách ngốc nghếch trên giấy ghi chú, Trần Thiên Bắc tiện tay lấy một cái kẹo sữa từ trong túi áo ra, nhét vào trong tay Tô Trầm Hương, bảo cô ăn trước.
Cô gái rưng rưng nước mắt ăn kẹo sữa vào thì đã tốt hơn một chút, chịu đựng tới khi tan học. Vì không có ai dám tới làm phiền họ, Trần Thiên Bắc dựa vào bệ cửa sổ được sưởi ấm bởi ánh nắng chiều, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tô Trầm Hương được kẹo sữa chữa lành một chút, cô chảy nước miếng, khát khao sau này có thể lấy thêm vài cái kẹo sữa làm từ lệ quỷ ngọt ngào trên người Trần Thiên Bắc, đồng thời cô cũng thành thật kể lại chi tiết truyền thuyết đô thị kỳ lạ mà nữ sinh nói ban nãy cho cậu nghe.
Thấy Trần Thiên Bắc không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi cũng thẳng thắn nói: "Nếu thật sự vẫn còn con quỷ nào khác thì khu biệt thự đó sẽ gặp vấn đề lớn."
Một con quỷ là sự trùng hợp.
Nhưng nếu có nhiều hơn thì đó không phải là trùng hợp nữa.
"Cậu nói đúng." Trần Thiên Bắc nheo mắt, nhẹ nhàng nói.
"Khu biệt thự đó bị bỏ hoang là đã có vấn đề rồi."
"Sao cậu lại nói như thế?" Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy hứng thú hỏi.
Trần Thiên Bắc cân nhắc lời nói một chút.
"Cậu nghĩ biệt thự ở ngoại ô thành phố sẽ không bán được sao? Thành phố của chúng ta là một trong những thành phố có nền kinh tế phát triển nhất cả nước, chưa kể trong nội thành thì tấc đất tấc vàng, thậm chí ở ngoại ô, nếu như xây biệt thự thì chắc chắn không thể không bán được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!