Lời nói chân thành, lương thiện, vô cùng cảm động và ngập tràn hương vị của tình bạn.
Trần Thiên Bắc hoàn toàn không cảm động.
… Mỗi lần muốn tin vào lời ngon tiếng ngọt của Tô Trầm Hương, cậu luôn nhớ đến cảnh cô gái chết tiệt này quay đầu bỏ đi ngay lập tức sau khi tiêu diệt hết ác ma trên người cậu.
Tất nhiên, qua một thời gian, Tô Trầm Hương đã học được cách nói dối.
Sau khi đi vài bước, cô vội vàng quay lại, quan tâm cậu một cách ngọt ngào.
Vô cùng tức giận.
Cậu không tin một chữ nào!
Nhưng lời nói của Tô Trầm Hương khiến Lâm Nhã không thể tin nổi.
Cô ta nhìn Tô Trầm Hương, người dường như có quan hệ rất tốt với Trần Thiên Bắc.
"Các người quen nhau à?"
"Chúng tôi là bạn bè mà."
Tô Trầm Hương suy nghĩ một lúc, thấy không thể đánh mất tình cảm quan tâm của người sống đối với mình, bèn nói với cô ta: "Lâm Nhã, cảm ơn sự quan tâm của cô."
"Ai, ai quan tâm cô chứ!" Lâm Nhã nói lắp bắp.
Cô ta đang nói, Lý Yên ôm một hộp quà đến, mở ra, toàn là đồ ăn vặt mà các cô gái thích.
Lý Yên chen vào khoảng trống giữa Lâm Nhã và Tô Trầm Hương, hỏi Tô Trầm Hương một cách quan tâm: "Cậu có đói không? Ăn chút đồ ăn vặt đi."
Mái tóc rối bù của cô ấy giờ đã được buộc thành một bím tóc đơn giản, trông vừa gọn gàng vừa xinh ðẹp.
Tô Trầm Hương nhìn hộp đồ ăn vặt toàn là đồ ăn mình thích, hai mắt sáng lên, ngoan ngoãn cảm ơn Lý Yên rồi còn lấy ra chia cho mọi người cùng ăn.
Trần Thiên Bắc không ăn, chỉ đứng nhìn.
Lâm Nhã tức giận muốn chết nhưng vẫn đứng đó nhận lấy một chiếc bánh flan mà Tô Trầm Hương đưa cho mình.
Lý Yên 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ chia sẻ đồ ăn vặt với Tô Trầm Hương.
Khi chuẩn bị đi đến căng tin trường để ăn trưa, Trần Thiên Bắc mới đứng dậy, nhìn về phía Lâm Nhã và Lý Yên đang đứng bên cạnh Tô Trầm Hương.
"Cậu đi ăn với ai?" Lâm Nhã cứng nhắc nói: "Cha tôi đã nạp tiền ăn trưa cho cả hai chúng ta vào thẻ ăn của tôi rồi, nếu cậu không ăn thì lãng phí lắm."
"Mẹ tôi cũng đã chuyển tiền cho tôi."
"Tôi có thẻ ăn trưa riêng, tự mua đồ ăn trưa, tại sao phải ăn đồ của các cậu?" Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy rất đau khổ.
Cô không cần phải dựa vào thẻ ăn trưa của người khác để ăn cơm đâu!
Ngọn lửa nhiệt huyết của người sống làm cô hơi khó thở một chút.
Mặc dù là một học sinh trung học bình thường, cô nên có một vài người bạn để xây dựng nên những năm tháng cắp sách đến trường thật phong phú. Nhưng sự nhiệt huyết quá mức khiến cô ɕảɷ ŧɦấy khó chịu mà không thể chống cự được.
Ngoài ra, có vẻ hai đại tiểu thư này đang muốn cô phải lựa chọn, có tôi thì không có cậu ta.
Việc kết bạn thật khiến người ta đau đầu.
Trong sự quan sát lạnh lùng của Trần Thiên Bắc, cô nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hai bạn cùng lớp ở bên trái và bên phải, nghĩ đi nghĩ lại, bằng suy nghĩ của một nữ sinh nhỏ nhoi, cô hỏi thử: "Hay là, chúng ta đi chung đi?" k
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!