Trần Thiên Bắc nheo mắt nhìn cái đầu nhỏ đầy kiêu ngạo của Tô Trầm Hương.
Còn có bùa yêu mà Tô Trầm Hương nhiệt tình giới thiệu cho cậu.
"Bùa yêu thực sự tồn tại trên thị trường, nhưng mà… cậu có làm được không?" Tuy Tô Trầm Hương đã thổi phồng lá bùa yêu của mình rất nhiều, hơn nữa, bùa hộ mệnh mà cô làm ra rất hiệu quả, nhưng bùa yêu thì…
Nhìn thấy cô gái nhỏ có vẻ mặt ngây thơ, hoàn toàn không có liên quan gì đến việc yêu đương và hôn nhân, Trần Thiên Bắc thực sự lo lắng rằng cô sẽ không thể làm ra bùa yêu hiệu quả.
Nhưng Tô Trầm Hương đã vỗ ngực cam kết rất chắc chắn, Trần Thiên Bắc suy nghĩ một lúc, nghĩ đến mấy vị sư huynh độc thân của mình, rồi mấy người anh họ độc thân, rồi cả.. bản thân nữa thì liền nhận lấy mười mấy lá bùa yêu mà Tô Trầm Hương đưa cho mình, chuẩn bị đưa tiền cho cô.
Tuy nhiên, Tô Trầm Hương lại không sốt ruột.
"Tôi không thể để cậu phải trả tiền trước được." Cô nói với Trần Thiên Bắc một cách chân thành: "Tôi đã nhờ cậu mang đi bán cho tôi rồi, vậy mà còn bắt cậu phải trả tiền trước, như vậy thì phiền cậu quá. Nếu ai đó có hứng thú mua từ cậu, sau đó cậu hãy chuyển tiền bán bùa yêu cho tôi."
Mặc dù những lá bùa yêu này đều là loại bình thường, không phải loại nâng cấp như của ông lão, có thể hiệu quả không cao nhưng loại này hoàn toàn phù hợp với người sống, rất an toàn.
Sẽ không vì vấn đề bùa chú mà khiến Trần Thiên Bắc gặp khó khăn trước mặt người khác.
Cô vuốt cái đầu nhỏ của mình, tiện tay đưa cho Trần Thiên Bắc chiếc bùa hộ mệnh bằng ngọc trắng.
"Trả lại cho cậu đây, thực sự không cần tiền đâu." Cô đã làm phiền cậu nhiều rồi, đương nhiên sẽ ɕảɷ ŧɦấy mất tự nhiên khi đòi tiền.
Cô sẽ ghi nhớ ơn giúp đỡ của cậu.
Vừa rồi cô chỉ muốn đùa giỡn một chút với người sống mà thôi.
Trần Thiên Bắc khẽ nhíu mày.
Mặc dù Tô Trầm Hương không cần loại bùa hộ mệnh này nhưng cô có thể đưa nó cho người thân của cô mà.
À…
Trần Thiên Bắc nhắm mắt lại, vẻ mặt chán nản.
Cậu nhớ ra rồi. Tô Trầm Hương đang đứng trước mặt không có chút nhận thức nào về thế giới này. Bùa chú do cô tạo ra mạnh mẽ hơn nhiều so với chiếc bùa hộ mệnh làm bằng ngọc trắng này.
Căn bản là người ta chẳng hề coi trọng thứ này.
Chuyện làm ăn giữa cậu và Tô Trầm Hương, dù chỉ mới xảy ra trong một thời gian ngắn nhưng cũng không thể nói là hai người hoàn toàn xa lạ.
Vì vậy, cậu không từ chối mà cất bùa hộ mệnh làm bằng ngọc trắng vào, rồi lại nghe Tô Trầm Hương khoe khoang về người cha yêu thương con gái đã nghỉ việc, từ quê lên đây chăm sóc con gái.
Nói về cha mình, Tô Trầm Hương không hề ɕảɷ ŧɦấy mệt mỏi.
Nhưng Trần Thiên Bắc nghe càng nhiều, tâm trạng càng trở nên phức tạp, trong lòng ɕảɷ ŧɦấy không thoải mái.
Cậu nghe thấy trên thế giới này còn có những người cha yêu thương con gái của họ như vậy, không khỏi nghĩ đến bản thân… Khi nghĩ đến gia đình, tâm trạng của cậu vô cùng phức tạp.
Đúng lúc này, có hai người bước vào quán nước.
Một người đầu tóc nhiều màu sắc, người còn lại là một cô gái tóc đen xinh ðẹp.
Có vẻ như họ đang đi thẳng đến chỗ của Tô Trầm Hương. Khi họ đến trước mặt Tô Trầm Hương, cô gái tóc đen mặc một chiếc váy rất duyên dáng, ngập ngừng một lúc rồi chào Tô Trầm Hương.
Tô Trầm Hương ngẩng đầu lên hai lần, nghi ngờ nhìn cô ấy.
Cô gái này trông rất xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc.
Có lẽ là một người bạn từ thuở xa xưa đã bị chôn vùi trong ký ức của nguyên chủ chăng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!