"Cháu nói gì?" Tô Cường ɕảɷ ŧɦấy hình như mình đã nghe lầm.
"Cháu nói, Tiểu Hương kiếm được ba triệu tệ, ba triệu tệ vừa đủ để mua nhà.".
Tô Minh nhìn vẻ mặt "già mà không có tài" của Tô Cường, anh ấy chợt ɕảɷ ŧɦấy cực kỳ thỏa mãn, chỉ ra bên ngoài cửa phòng, nói với Tô Cường: "Căn nhà ở phía đối diện, hơn một trăm mét vuông, nhà mới hoàn toàn."
Một học sinh cấp ba có thể kiếm ra ba triệu tệ rồi mua nhà ngay lập tức, chuyện này thật sự khiến người ta kinh ngạc, ít nhất thì Tô Cường đang ôm ngực, ɕảɷ ŧɦấy như vừa phải nghe thiên thư.
Ba triệu tệ đối với một gia đình bình thường mà nói, là một số tiền khổng lồ.
Huống hồ, Tiểu Hương nhà ông ấy lại trực tiếp dùng số tiền này để mua nhà.
Trong lòng Tô Cường, việc mua nhà ở thành phố lớn giống như một giấc mộng xa vời mà ông không thể với tới.
"Ba, ba triệu tệ?"
"Trước kia, em ấy từng theo học một vị thiên sư, am hiểu đuổi quỷ. Gần đây em ấy đã thực hiện hai giao dịch, cứu mạng người khác, kiếm được ba triệu tệ." Tô Minh kể thật chi tiết cho Tô Cường nghe về những việc Tô Trầm Hương đã làm trong khoảng thời gian này.
Tô Cường nghe xong thì không hề 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ với việc con cái có thể kiếm nhiều tiền, ngược lại còn từ từ đặt lon bia trong tay xuống, chờ một lúc lâu mới hạ giọng nói: "Cháu nói nghe có vẻ nhẹ nhàng quá. Đuổi quỷ, đây không phải là công việc rất nguy hiểm sao?"
Để con cái phải đối mặt với nguy hiểm như vậy chỉ vì tiền bạc, ông vừa đau lòng vừa áy náy.
Nếu ông ấy biết làm ăn hơn một chút thì cũng không cần để con cái phải bôn ba kiếm tiền như vậy.
Vốn dĩ Tô Trầm Hương đứng ở bên cạnh đang vô cùng đắc ý, luôn mong cha nói vài lời khen ngợi mình.
Nhưng cha cô lại không hề khích lệ nhân tài như cô.
Cũng không ɕảɷ ŧɦấy 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ vì cô đã biết kiếm tiền.
Ngược lại, ông còn lo lắng cho cô.
"Con không hề làm chuyện gì quá nguy hiểm đâu cha." Tô Trầm Hương vội vàng nói.
"Sao có thể không nguy hiểm được!" Tô Cường không hề ɕảɷ ŧɦấy 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ chút nào, vẫy tay gọi con gái ngồi xuống bên cạnh mình, xoa đầu cô rồi nhẹ giọng nói: "Sau này đừng làm công việc này nữa. Tiểu Hương, cha hy vọng con sẽ chăm chỉ học tập, ngày nào cũng được 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ, sống một cuộc đời bình an."
Ông hy vọng con gái của mình có thể có được một cuộc sống yên bình như những cô gái khác, mỗi ngày chỉ cần quan tâm đến việc uống thêm một ly trà sữa có bị béo phì hay không mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tô Cường nói với Tô Trầm Hương: "Sau này cha sẽ nỗ lực làm việc, trong nhà không cần Tiểu Hương kiếm tiền nữa."
Tô Trầm Hương trợn tròn mắt nhìn ông.
Mặc dù trong trí nhớ của cô, Tô Cường cũng chính là một người cha luôn nỗ lực làm việc để cho con gái có một cuộc sống tốt hơn.
Nhưng đó chỉ là ký ức, không thể khiến cô có thể đồng cảm như những chuyện mà chính bản thân cô đã trải qua.
Nhưng bây giờ, lúc bàn tay thô ráp ấm áp của cha vuốt nhẹ tóc cô, nói cô không cần bôn ba để kiếm tiền, trái tim cô tự nhiên trở nên mềm mại hơn.
Lệ quỷ không có trái tim.
Trong ngực cô vốn trống rỗng, không có một cái gì.
Nhưng từ một nơi trống rỗng lại có thể tỏa ra sự ấm áp, đó là gì?
"Cha tới đây trễ nhiều ngày như vậy là vì phải xử lý hết mọi chuyện ở quê. Trong tay cha vẫn còn ba trăm nghìn tệ."
Tô Cường lấy một cuốn sổ tiết kiệm từ trong túi áo bên người ra, đưa cho Tô Trầm Hương xem để cô biết rằng trong nhà vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm. Ông bất an nói: "Cha vốn định tích cóp để dành cho con sau này vào đại học, rồi còn tốt nghiệp, kết hôn, mua nhà nữa, giờ đưa cho Tiểu Hương hết. Chúng ta có tiền, sau này đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy nữa."
Có lẽ Tô Trầm Hương đuổi quỷ sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!