Trong hành lang yên tĩnh, giọng nói trong trẻo và ngây thơ của cô gái vang lên, tiếng vang thật kỳ lạ và không thể giải thích được.
Giống như một con cừu non không nhận thức được nguy hiểm.
Trần Thiên Bắc vừa đỡ dì Lý sắc mặt tái nhợt, khóe miệng giật giật vừa nhìn Tô Trầm Hương đang đứng trước cửa căn hộ.
Tô Trầm Hương, ngoan nào!
Cô cong mắt, mỉm cười với cửa kính, giống như một nữ sinh cấp hai bình thường đang đợi bạn mình.
Có lẽ sự ngây thơ không có một chút nhận thức nào về sự nguy hiểm này cũng khiến người trong cửa kính nhìn chằm chằm vào cô rất mãn nguyện.
Ngay sau khi Tô Trầm Hương trả lời lại, một âm thanh trong trẻo – tiếng khóa cửa kính được mở ra ðột nhiên vang lên.
Răng rắc.
Trần Thiên Bắc nheo mắt lại.
Hai người phía sau không dám lớn tiếng vì sợ gây thêm phiền phức, khiến tiểu thiên sư bị ảnh hưởng, hai vị phu nhân tỏ ra rất bất an và lo lắng.
Cánh cửa chung cư từ từ được mở ra trong sự yên tĩnh… Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một màu tối đen từ trong chung cư cùng với một ɕảɷ giác lạnh lẽo truyền qua khe hở của cánh cửa, tràn ra ngoài hành lang.
Giống như có một cái gì đó rất đáng sợ đang từ từ thò đầu ra khỏi chung cư.
Trong tầm mắt bị bao trùm bởi màu đen của mọi người, một cái bóng mảnh khảnh xuất hiện sau cánh cửa đang chầm chậm mở ra.
Một nửa cơ thể của nó vẫn còn ở trong phòng nhưng thân trên dài lòng thòng của nó đã thò ra khỏi cửa phòng, mang theo vài phần hài hước, nó nhìn từ trên cao xuống, chậm rãi chắn trước mặt Tô Trầm Hương.
Hơi thở gian ác và đáng sợ đang dâng lên, còn có nửa bóng người vặn vẹo đến khó tả, khiến người ta ɕảɷ ŧɦấy vô cùng ngột ngạt.
Trần Thiên Bắc chỉ ɕảɷ ŧɦấy giờ phút này, cơ thể lạnh đến mức run rẩy.
Sắc mặt cậu thay đổi, vội vàng nhìn Tô Trầm Hương.
Cô bé ngây thơ đứng trước cánh cửa lớn, nhìn chằm chằm vào cái bóng màu đen gần như dán khuôn mặt phẳng lì của nó vào sát mặt cô bé.
Cô giống như bị hoá đá.
Trần Thiên Bắc không nói một lời, cầm lấy lá bùa Cửu Trọng An Thái trong túi, muốn…
Một bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết, ở gần trong tầm tay, gần như chạm vào khuôn mặt của bóng đen trước mắt mình.
Lúc này, trong hành lang lại càng yên tĩnh hơn.
Bóng người màu đen bất động.
Dường như bị khóa bởi cái dàm*, không thể di chuyển.
(*)Cái dàm: dùng để chỉ dây nịt dành cho vật nuôi thường có vòng cổ ở mũi và vòng cổ có thể buộc bằng dây thừng.
"A… Thậm chí khuôn mặt cũng không có. Cũng đúng, ngay cả cô bé đáng yêu như tôi mà cũng muốn bắt nạt, thật là không biết xấu hổ."
Vẫn là giọng nói dịu dàng và mềm mại ấy, Tô Trầm Hương nắm chặt cái bóng màu đen như mực trong tay, không có bất kì chỗ nào phập phồng, khuôn mặt cũng hoàn toàn không có ngũ quan, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết bất ngờ túm lấy đầu của cái bóng.
Nhưng cô túm lấy nó quá đơn giản, bóng ma màu đen không thể di chuyển, giây tiếp theo, cô gái xinh ðẹp dễ thương nhảy cao ba thước*!
(*)Thước: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng ⅓ mét.
Không nhảy cao một chút là không được đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!