Không phải ai cũng có thể tiếp nhận được sự nịnh nọt của nữ quỷ.
Tô Minh suýt chút nữa muốn vỡ mạch máu.
Cho dù biết rằng có một con nữ quỷ đi theo bên cạnh em gái mình nhưng anh vẫn không thể chịu nổi khi nó đột ngột xuất hiện trước mắt mình!
Còn ở gần đến vậy!
Đây là đang muốn lấy lòng anh hay muốn tiễn anh về tây thiên luôn vậy?
Nhìn cô em gái ngốc nghếch đang vật lộn với mấy trái với cà chua trong nhà bếp, lại nhìn sang nữ quỷ ngu ngốc với vẻ mặt nịnh nọt, Tô Minh ɕảɷ ŧɦấy mình đang phải gánh trên vai áp lực vô cùng nặng nề.
Mặt mày anh ấy ủ rũ, cố gắng cách xa nữ quỷ kia ngàn dặm, ཞõ ཞàŋɠ là không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với cô ấy.
Gương mặt quỷ của Tiểu Bạch dán chặt vào khuôn mặt lạnh lùng của người sống, cô ấy ɕảɷ ŧɦấy chán nản, không thể ôm nổi, cô ấy chợt nhận ra lệ quỷ đại nhân nhà mình vẫn tốt hơn, liền hào hứng đi giúp Tô Trầm Hương nấu ăn.
Lúc còn sống, cô ấy rất giỏi nấu nướng, mặc dù Tô Trầm Hương có hơi vụng về nhưng có cô ấy đứng bên cạnh chỉ dẫn, đồ ăn làm ra cũng có thể gọi là vừa miệng.
Tô Minh vừa ăn bữa tối do em gái nấu, vừa cùng Tô Trầm Hương trò chuyện, hai ngày nữa, anh ấy sẽ dẫn cô đi trung tâm mua sắm.
Còn đến trung tâm mua sắm để làm gì nữa?
Tô Minh lắc đầu.
Anh ấy định sẽ mua thêm một ít quần áo thời trang nữ cho Tô Trầm Hương.
Mặc dù Tô Trầm Hương mang từ nhà họ Lâm về không ít quần áo nhưng đó toàn bộ đều là của nhà họ Lâm mua cho, không thể ý nghĩa bằng của gia đình mình mua cho được.
Dù biết là đến trường phải cố gắng tập trung học hành nhưng cũng nên để cho cô ăn mặc đẹp một chút mới phải.
Tuy rằng gần đây anh ấy rất bận rộn nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, cũng đã sớm nói với Trần tổng.
Sau khi ăn cơm rửa bát xong, Tô Minh đến xin Trần tổng cho mình được nghỉ phép nửa ngày, Tô Trầm Hương lại gửi tin nhắn đến cho Trần Thiên Bắc một lần nữa.
Cô thề, đời này của cô, từ khi sinh ra cho đến tận lúc này, chưa bao giờ cô nhớ ai nhiều đến vậy, cứ nhớ nhung mãi không sao quên được.
Có lẽ Trần Thiên Bắc cũng đang rất phiền muộn.
ཞõ ཞàŋɠ là cậu ɕảɷ ŧɦấy vô cùng phiền phức, ngay cả tin nhắn cũng không thèm trả lời lại nhưng vẫn cứ phải nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc cam đoan rằng mình chỉ có một thiên sư duy nhất là Tô Trầm Hương.
Ngoài ra không còn một thiên sư nào khác nữa cả.
Sau khi Tô Trầm Hương nhận được lời đảm bảo này thì mới thở phào nhẹ nhõm, lăn vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Trần Thiên Bắc cả một đêm đều gặp ác mộng.
Trong mơ đều là hình ảnh một cô bé xinh ðẹp dễ thương mỉm cười ngọt ngào với cậu, trông rất đáng yêu.
Trần Thiên Bắc, tôi thật sự rất thích cậu.
Giấc mơ thật quá đáng sợ, chờ đến khi Trần Thiên Bắc tỉnh lại, trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Cậu sợ hãi lau mồ hôi trên trán, thấy trời đã sáng, sợ Tô Trầm Hương lại nhắn tin cho mình nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc một chút rồi đi ra bên ngoài, lần theo địa chỉ mà Tô Trầm Hương đưa cho để tìm đến gõ cửa.
Lúc cửa mở ra, nữ quỷ áo đỏ đang đứng ở cửa, nở một nụ cười vừa dữ tợn lại không kém phần niềm nở.
Vẻ mặt của Trần Thiên Bắc vô cảm, hoàn toàn không hề có một chút áp lực tâm lý nào cả.
Cũng đã nhìn thấy nhiều lệ quỷ rồi, tố chất tâm lý hẳn không tầm thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!