Chương 27: (Vô Đề)

Tô Trầm Hương đoán quá chuẩn rồi.

Có lẽ chàng trai phong cách HKT này là một học sinh dốt.

Cậu ta ngu ngơ gật đầu, chấp nhận điều phi lý này.

"Rong biển này… có vị như thế nào?"

"Hơi hăng đấy. Cậu không ăn được đâu." Vẻ mặt của Tô Trầm Hương không hề thay đổi, nói.

Tiểu Bạch lặng lẽ vươn móng vuốt quỷ ra, giúp đại nhân nhà mình nhét đồ vật màu đỏ sẫm trông không giống rong biển Lương Gia vào lại trong túi.

Cô ấy lơ lửng ở phía sau Tô Trầm Hương, tò mò nhìn dân chơi phong cách HKT xanh xanh đỏ đỏ này.

Tô Trầm Hương đã thu thập quỷ chết đuối chuyên gia làm điều ác ở nơi này, xem như thành công rút lui, vừa nhanh nhẹn buộc chặt cái túi bỏ vào balo, vừa nhìn chàng trai trước mặt, hít hít mũi, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới.

Tuy rằng ánh mắt của cô gái trước mặt rất trong veo và đơn thuần, nhưng không biết vì sao, chàng trai phong cách HKT lại ɕảɷ ŧɦấy giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm, vô thức kẹp chặt chân.

"Đây…" Cậu ta đỏ mặt nhìn nữ sinh nhỏ nhắn mềm mại, yêu kiều.

"Trên người cậu có mùi." Tô Trầm Hương ðột nhiên nói.

"…" Dù sao thì cậu ta cũng là thiếu niên đang trong độ tuổi dậy thì, bị nữ sinh xinh ðẹp nói trên người có mùi… cậu ta ɕảɷ ŧɦấy bị đả kích to lớn.

"Tôi không phải, tôi không có, tôi tắm rồi mà."

"Không phải, trên người của cậu có mùi của âm khí, cậu gặp phải thứ gì sao?" Mặc dù rất nhàn nhạt, hơi thở ác ý vô cùng yếu ớt nhưng Tô Trầm Hương là quỷ gì chứ?

Cô là lệ quỷ nhạy bén nhất, cho dù có phải đào ba thước đất trên dưới nhà cổ thì cũng có thể rút ra âm khí nhỏ bé nhất để ăn.

Nếu không phải nhà cổ không còn chút âm khí nào thì cô cũng đâu đến mức chết đói mà biến thành người sống cơ chứ.

Cho dù hơi thở ấy có nhẹ hơn nữa thì cô cũng cảm nhận được.

Ngày hôm trước, lúc trông thấy thằng nhóc này cũng không có mùi vị như vậy.

Tuy đã vơ vét một túi rong biển, ngày mai còn có thể có một bữa ăn thịnh soạn ở căng tin, nhưng dù là một tia âm khí nhỏ nhoi thì Tô Trầm Hương cũng không muốn lãng phí.

Vả lại, ác ý của âm khí và nghiệp khí quá nặng, mùi cực nồng, vừa nhìn đã biết là không phải quỷ tốt.

Cô dừng lại một chút, dùng giọng điệu chân thành của người sống nói với thằng nhóc loè loẹt ở trước mặt: "Tôi là một thiên sư thực tập, nhận thấy trên người của cậu có ít âm khí, vậy nên tôi khá lo lắng cho cậu." Ánh mắt của cô rơi vào trên thắt lưng đang mang bùa hộ thân của phong cách HKT.

Lá bùa hộ thân rất bình thường.

Tầm thường, chính là nó.

"Quỷ khí." Chàng trai phong cách HKT giống như nghe được thứ gì khó hiểu, muốn cười nhạo Tô Trầm Hương là đồ mê tín dị đoan nhưng nhìn thấy Tô Trầm Hương là một nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu, cậu ta cố gắng kìm chế lại, đầu tóc xanh đỏ đung đưa, nhịn cười nói: "Cảm ơn sự quan tâm của cậu, nếu như có quỷ thật thì tôi cũng không sợ."

Cậu ta muốn thể hiện bản thân là một người kiên cường, Tô Trầm Hương im lặng.

"Tôi không lo lắng cho cậu. Tôi chỉ muốn hỏi, hôm nay cậu đi đâu."

Cô chỉ muốn biết cậu ta đụng phải mùi của con quỷ này từ chỗ nào.

Liên quan gì đến sự quan tâm sao?

Tại sao người sống lại tự mình đa tình như thế.

Chàng trai phong cách HKT trầm ngâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!