Hai mắt Lý Yên mở to, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cửa sổ màu đen.
Trong sự căng thẳng, ánh mắt của họ dường như đã đối diện với nhau.
Một bóng hình cao cao giống như là con người, không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, đứng bao lâu.
Nhưng liệu một người… có thể trông cao hơn cả cửa sổ được không?
Ánh mắt đóng băng trên cơ thể cô ấy, khiến cô ấy bỗng nhiên rùng mình một cái.
Cô ấy theo bản năng bảo vệ đồng bọn của mình ở sau lưng.
"Làm sao vậy?"
Sau lưng cô ấy truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Giọng nói xa lạ.
Cô ấy bỗng nhiên quay đầu lại, trong tầm mắt không phải là đồng bọn dân chơi nửa mùa của mình, mà là một người màu đen, cao cao không có gương mặt, cúi người gần như áp vào mặt cô ấy!
Khuôn mặt kia bằng phẳng, không có ngũ quan nhấp nhô, quỷ dị đến mức làm cho người ta ngạt thở.
ཞõ ཞàŋɠ khuôn mặt như vậy nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng lại tỏa ra ác ý cùng cực.
Dù là một cô gái nổi loạn, khí thế hung hăng đến mức nào thì cũng chỉ là một đứa nhỏ đơn thuần, cô ấy hét lên một tiếng, quay lại tát vào mặt bóng người vặn vẹo cao cao đen thui này một cái!
Một tiếng kêu thảm thiết oán thù.
Bên hông Lý Yên, một miếng bùa ngọc thạch nhỏ lập tức vỡ vụn, bóng người màu đen kia lập tức tiêu tán không giấu vết.
Lúc này, từ xa xa, đồng bọn của cô ấy mới lảo đảo chạy tới, phàn nàn nói: "Cậu gặp phải quỷ à? Tôi bảo cậu đi chậm một chút thôi, cậu đi nhanh như vậy làm gì chứ."
Không ai nghĩ rằng địa điểm cần bắt gian lại xa như vậy, chàng trai phong cách HKT rất mệt mỏi, cậu ta đi thẳng vào khu biệt thự, hối hận vì không cho tài xế lái xe đến, trong khi Lý Yên bước đi nhanh đến mức một người con trai như cậu ta cũng không thể theo kịp.
Gọi cô ấy, cô ấy không nghe, cũng không thèm nhìn lại.
Trông thấy Lý Yên nhìn mình một cách hoảng sợ, chàng trai nghi hoặc hỏi thăm: "Làm sao vậy?"
"Vương Lập Hằng?" Sau khi hỏi câu này, cô gái không nói hai lời, giơ tay lên tát chàng trai phong cách HKT một cái.
Chàng trai bị ăn một cái tát, quay một vòng tại chỗ, trước mắt hiện lên một đống sao lấp lánh.
"Cậu!"
Nhìn thấy cậu ta ôm mặt, oan ức oán trách mình có phải điên rồi hay không, cô ấy tin chắc đây quả thực là đồng bọn của mình, Lý Yên liền nắm lấy tay cậu ta rồi bỏ chạy.
Sự sợ hãi lan rộng trong tim cô ấy.
Cảm nhận được sự đáng sợ của kẻ không có mặt mũi vừa mới đến gần, tay cô ấy trở nên lạnh lẽo, toàn thân run lên vì sợ hãi.
Nhưng điều khiến cô ấy sợ hơn cả là đã đẩy cả bạn bè của mình vào nguy hiểm.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ác ý vừa rồi còn như đang dán trên mặt mình, thậm chí khi không có khuôn mặt, cô ấy cũng có thể cảm nhận được sự tham lam từ bóng người đó, nước mắt của Lý Yên sắp chảy ra.
Toàn thân cô ấy mềm nhũn nhưng bước chân đang chạy trốn không thể dừng lại. Cô ấy chưa bao giờ trải qua việc nào đáng sợ như vậy, dù cho mẹ cô ấy nói đã nhờ quan hệ để xin Bạch Vân Quan một bùa hộ mệnh cho cô ấy, cô ấy vẫn nghĩ rằng đó là điều mê tín dị đoan, không hợp thời đại.
Nhưng những gì vừa xảy ra chỉ khiến cô ấy hối hận hơn.
Cô ấy không muốn gây phiền phức cho bạn bè của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!