Chương 25: (Vô Đề)

Phong cách HKT*.

(*): , tương tự như phong cách của nhóm nhạc HKT, được phát triển mạnh vào khoảng năm 2008 ở Trung Quốc, bắt nguồn từ văn hóa Punk, pha trộn giữa phong cách Visual Rock của Nhật Bản với Rock Mỹ (nhưng hơi lỗi), ngoài cái tên ra thì nó thực sự không liên quan đến Rock, chủ yếu ăn mặc theo hướng đập thẳng vào mắt người nhìn, theo slogan: Mặc kệ thiên hạ, không theo lẽ thường.

Mà còn đặc biệt là HKT nữ.

Mái tóc xanh xanh đỏ đỏ, bộ quần áo trông không giống người thường và… phong cách độc đáo.

Tô Trầm Hương nghĩ rằng phong cách HKT khá tuyệt vời.

Mặc dù trong mắt những người lớn tuổi thì nó trông giống như mấy kẻ du côn nhưng cô ɕảɷ ŧɦấy cô gái với phong cách HKT đang nghiến răng nghiến lợi kia, ngoại trừ trang phục kỳ lạ ra thì cũng không có vấn đề gì khác.

Cô ấy trông giống một học sinh, có điều đang nghỉ hè nên không cần phải đến trường, chỉ cần không mặc quần áo kỳ lạ khi ở trường là được.

Ngược lại, khi bà Lý nhìn thấy cô ấy đã vô thức nói với Tô Trầm Hương: "Đây là con gái của dì."

Khi nói về con gái, bà ấy vô cùng dịu dàng, có chút mong đợi và cũng có chút mệt mỏi khó tả. Chưa kịp nói xong, cô đã nhìn thấy cô gái ấy sải bước đi vào và và kéo theo một chàng trai phong cách HKT khác ở sau lưng.

"Lý Yên, con nhìn xem con đang mặc cái gì!" Bà Lý ཞõ ཞàŋɠ không thích cách con mình trừng mắt nhìn Tô Trầm Hương một cách bất lịch sự, bà ấy đứng dậy cau mày nhìn con gái vừa xông vào quán cà phê.

Bà ấy im lặng một lúc rồi nói với con gái: "Về nhà với mẹ đi."

"Bà thấy tôi không vừa mắt, bây giờ tìm được người vừa ý rồi à?" Cô gái tên Lý Yên trừng mắt nhìn Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương vô tội.

Cô nghiêng đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn!

Với vẻ ngoài dễ thương và ngây thơ như vậy, tuy không nói lời nào nhưng so sánh với phong cách HKT thì hoàn toàn đối lập.

Lý Yên tức chết đi được.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhìn về phía Tô Trầm Hương xinh ðẹp, đáng yêu đang ngồi đối diện cùng với mẹ cô ấy. Thoạt nhìn giống như một cô gái ngoan ngoãn, càng giống con gái ruột của mẹ cô ấy hơn, cô ấy nghiến răng nghiến lợi, giọng nói càng trở nên sắc bén hơn.

Cô ấy chế nhạo bà Lý, nói: "Tôi khiến bà mất mặt nên bà không thèm quan tâm đến tôi nữa sao? Con ranh chết tiệt này xinh ðẹp như vậy, bà ɕảɷ ŧɦấy vô cùng tự hào phải không?"

Hai mắt cô ấy đỏ hoe, ཞõ ཞàŋɠ là có khúc mắc với mẹ mình, sắc mặt bà Lý hơi tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Con đang nói bậy bạ gì vậy?"

"Bà và cha tôi không còn yêu nhau nữa, cho nên bà cũng ghét tôi, tôi biết hết." Lý Yên lạnh lùng nói: "Dù sao thì bà cũng không quan tâm đến tôi nữa, muốn quý ai thì quý đi!"

Cô ấy quay người rời đi.

Khuôn mặt bà Lý trở nên trắng bệch.

Tô Trầm Hương nhìn trái rồi lại nhìn phải, cô ɕảɷ ŧɦấy rất khó hiểu.

Hai mẹ con cãi nhau, có thể cãi nhau một cách văn minh như vậy sao?

Tuy ngoài miệng có vẻ hung dữ nhưng bên trong lại mềm lòng, hoàn toàn không hề động tay động chân.

"Mẹ cậu đối xử với cậu tốt thật." Nghĩ đến Từ Lệ, một từ không đúng ý là bà ấy đã cho cô một bạt tai. Tô Trầm Hương sờ lên khuôn mặt trắng như tuyết của cô, sau đó lại nghĩ đến chính mình, một đứa con hiếu thảo lại đi nói xấu Từ Lệ trước mặt Lâm tổng ư? Cô ɕảɷ ŧɦấy đây mới là tình cảm cảm động giữa hai mẹ con.

Nghĩ đến vừa nãy, thấy bà Lý ở tiệm quần áo nữ sinh, cô nhấm nháp món tráng miệng, mơ hồ nói với bóng lưng của Lý Yên: "Vừa rồi bà ấy còn muốn mua quần áo cho cậu đấy, còn rất nhớ cậu nữa. Đúng rồi!" Cô chậm rãi nói: "Lúc nãy mẹ cậu bị ngất xỉu, cậu có biết không?"

"Cái gì?"

Cô gái có phong cách HKT đang tức giận định xông ra khỏi cửa thì ðột nhiên quay lại.

Đôi mắt được trang điểm đậm của cô ấy mở to ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!